Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1978: Hai trái Chân Hồn Quả (1)

Vương Trường Sinh xem trọng nhất Vương Thanh Linh cùng Diệp Hải Đường, thực lực các nàng mọi người đều thấy, đặc biệt Diệp Hải Đường, có quỷ vật Nguyên Anh kỳ, nàng tiến vào Phi Tiên khư, cho dù đụng phải yêu thú cấp bốn, cũng có thể giữ mạng. Vương Thu Minh vì xông qua tầng ba mươi lăm, lấy thân mạo hiểm, Vương Trường Sinh không quá muốn cho hắn tiến vào Phi Tiên khư.

“Phi Tiên khư! Bác, cháu nguyện ý tiến vào Phi Tiên khư tầm bảo.”

Diệp Hải Đường chủ động xung phong. Biết được Cửu U tông là hung thủ giết Diệp Ngọc Đồng, Diệp Hải Đường khát vọng báo thù. Cửu U tông thực lực mạnh mẽ, cho dù Diệp Hải Đường tiến vào Nguyên Anh kỳ, nàng cũng không cách nào báo thù, trừ phi nàng tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng chờ nàng tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, nhắm chừng Cửu U tông cũng sẽ khôi phục nguyên khí, nếu Thượng Quan Vi tiến vào Hóa Thần kỳ, Diệp Hải Đường trên cơ bản vô vọng báo thù.

Nàng hận là Thượng Quan Vi, không phải là Cửu U tông, Phi Tiên khư một lần này là một lần cơ hội tuyệt hảo.

Nếu là đạt được bảo vật Linh giới lạc xuống hạ giới, tỷ lệ báo thù của Diệp Hải Đường sẽ lớn hơn nữa, vừa lúc nàng kẹt ở bình cảnh, nói không chừng có thể mượn cơ hội này hóa giải bình cảnh.

“Tổ phụ, cháu cũng muốn tiến vào Phi Tiên khư tầm bảo, đây là thời cơ tốt chấn hưng gia tộc.”

Vương Thu Minh ánh mắt kiên định, Phi Tiên khư ngàn năm mở ra một lần, Vương Thu Minh tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Ba người bọn Vương Thanh Linh cũng không có ý kiến, bọn họ đều muốn tiến vào Phi Tiên khư tầm bảo.

“Còn có hai năm thời gian, làm nhiều chuẩn bị một chút đi! Ta sẽ luyện chế thêm vài món bảo vật cho các ngươi phòng thân, bản thân các ngươi cũng cần cẩn thận một chút.”

Vương Trường Sinh nói vài câu đơn giản, bảo bốn người bọn Vương Thanh Linh lui xuống, để lại Vương Thanh Thiến.

“Thanh Thiến, con thật sự quyết định muốn tiến vào Phi Tiên khư sao?”

Vương Trường Sinh thở dài nói, con cháu hắn truyền mười mấy thế hệ rồi, đám con cháu này thân tử đạo tiêu, tâm tình Vương Trường Sinh không có dao động quá lớn, Vương Thanh Thiến nếu gặp chuyện, Vương Trường Sinh rất khó tiếp nhận.

Làm một người cha, hắn càng thêm hy vọng nhìn thấy Vương Thanh Thiến bình an qua cả đời, không hy vọng nàng đi mạo hiểm, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên từng chịu khổ, không hy vọng Vương Thanh Thiến chịu một lần nữa.

Vương Thanh Thiến thở dài một hơi, cười nói: “Cha, con gái trưởng thành rồi, ngài có thể bảo vệ con nhất thời, không che chở được con cả đời. Con mấy năm nay rèn luyện không ít, con biết sở trường cùng khuyết điểm của mình, con muốn bỏ một phần sức cho gia tộc, con cũng là một phần tử của gia tộc, mỗi lần có nguy hiểm, con đều ở lại Thanh Liên đảo luyện khí, bản thân con cũng xấu hổ.”

“Con đã làm quyết định, cha không khuyên con nữa.”

Vương Trường Sinh lật bàn tay, một cái hộp ngọc màu xanh tinh xảo đẹp đẽ xuất hiện trên tay. Hắn mở hộp ngọc, lấy ra một trái Chân Hồn Quả.

Hắn tổng cộng đạt được năm trái Chân Hồn Quả, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Thanh Sơn đều từng dùng Chân Hồn Quả, còn có hai trái, vốn là tính giữ lại luyện đan, bây giờ Phi Tiên khư sắp mở ra, hắn không tính giữ lại nữa.

“Cha vẫn luôn luyện khí giúp Thanh Sơn, đó là bởi vì hắn đặc biệt ưu tú, vì gia tộc phát triển bôn tẩu khắp nơi. Con lưu thủ gia tộc, rất ít đánh đánh giết giết với người ta, cha cũng sẽ không luyện khí cho con, con là con đẻ của cha, tổ phụ con giao gia tộc cho vi phụ, vi phụ phải xử lý sự việc công bằng.”

Vương Trường Sinh thở dài nói. Năm đó Vương Minh Viễn vì thuận lợi thi hành chính sách trị gia của mình, phái hắn đi nơi cằn cỗi nhất, Vương Trường Sinh trách Vương Minh Viễn, sau khi tiếp quản gia tộc, Vương Trường Sinh mới biết được Vương Minh Viễn khó xử.

Nếu hắn không ngừng luyện chế pháp khí pháp bảo cho Vương Thanh Thiến, tộc nhân khác sẽ nghĩ như thế nào? Thời gian dài, tộc nhân sẽ nội bộ lục đục, bất lợi cho gia tộc phát triển.

“Trái Chân Hồn Quả này có thể đề cao thần thức của con, ăn vào quả này, một mình con có thể khống chế con rối thú ngũ hành.”

Vương Thanh Thiến nhìn Chân Hồn Quả trong tay Vương Trường Sinh, cái mũi có chút cay cay, hai mắt ửng đỏ.

Vương Trường Sinh đối với Vương Thanh Sơn quá tốt rồi, nàng lúc trẻ tuổi quả thật không hiểu, không chỉ một lần từng oán giận với Uông Như Yên, hoài nghi mình không phải con đẻ, nàng sau khi lớn lên, mới hiểu Vương Trường Sinh khó xử.

“Cha, con sai rồi, con không nên oán giận với mẹ.”

Hàm răng Vương Thanh Thiến cắn chặt bờ môi đỏ mọng, trong mắt có nước mắt lóe lên.

Vương Trường Sinh vỗ nhẹ bả vai Vương Thanh Thiến một cái, nói: “Được rồi, qua cả rồi, quá khứ thì để nó trôi qua đi! Trở về tu luyện cho tốt, chuẩn bị sẵn sàng cho Phi Tiên khư tầm bảo.”

“Con biết rồi, cha, con sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”

Vương Thanh Thiến đi rồi, Vương Trường Sinh tới Bách Linh phong, phát ra một lá bùa truyền âm.

Không qua bao lâu, Vương Thanh Linh từ chỗ ở lao ra, vẻ mặt đầy vui mừng.

“Cửu thúc, mau mời vào trong.”

Vương Thanh Linh mời Vương Trường Sinh vào chỗ ở của mình, nàng đang cho Băng Phong Giao ăn.

Trong sân có một cây thiết mộc cao hơn trăm trượng, thiết mộc trụi lủi, phiến lá thưa thớt, một con khổng tước màu đen hình thể thật lớn sống ở trên thiết mộc, một con giun màu vàng dài hơn mười trượng hoạt động ở phụ cận thiết mộc, cách đó không xa là một cái hồ nước lớn hơn mười mẫu, mặt hồ cũng đã kết băng, những con linh ngư toàn thân trắng như tuyết nhảy ra khỏi mặt hồ, Băng Phong Giao chơi đùa ở trong hồ nước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận