Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3792: Phiền toái của Quảng Nguyên tông (2)

Huyền Linh đại lục rất lớn, Vương Thanh Sơn cũng không dám cam đoan, mình có thể kịp thời chạy về, chuyện này phải dặn dò Vương Thanh Thành rõ ràng.

“Yên tâm đi! Trong lòng ta có tính toán.”

Vương Thanh Thành đáp ứng.

Vương Thanh Sơn dặn dò vài câu, rời khỏi đảo Thanh Liên.



Đất liền, Quảng Nguyên tông.

Cửa gian mật thất nào đó mở ra, Vương Mạnh Sơn đi ra, trong mắt có ánh sao lóe lên.

Hắn trước mắt là Hóa Thần đại viên mãn, có thể cân nhắc trùng kích Luyện Hư kỳ rồi. Hắn kiêm tu công pháp thuộc tính khác, cần là linh đan diệu dược phụ trợ, lấy thực lực của Quảng Nguyên tông, muốn đạt được mấy thứ này rất khó khăn.

Quảng Nguyên tông là thế lực phụ thuộc Càn Nguyên môn, Càn Nguyên môn phát triển cũng rất không tồi, trước mắt có hai vị tu sĩ Luyện Hư, hơn bảy mươi vị tu sĩ Hóa Thần.

Hắn sau khi tiêu diệt hai người Lý Lỗi, bỏ vốn gốc, thu mua Lạc Vân chỗ dựa của Lý Lỗi.

Thiên hạ hi nhương, vì lợi lui tới, Lý Lỗi và Lạc Vân chỉ là quan hệ ích lợi, chỉ cần chịu đập tiền, thu mua Lạc Vân cũng không khó.

Lạc Vân trùng kích Luyện Hư kỳ, vận khí không tốt, đưa tới bốn đạo thần lôi ba màu, chết ở dưới lôi kiếp.

Càn Nguyên môn và thế lực khác tranh đoạt tài nguyên tu tiên, bùng nổ đại chiến, thường xuyên mộ binh thế lực phụ thuộc.

Quảng Nguyên tông bây giờ có sáu vị tu sĩ Hóa Thần, ba người trong đó là đồ tử đồ tôn của Vương Mạnh Sơn, ở Quảng Nguyên tông, Vương Mạnh Sơn có tiếng nói quyết định.

Vương Mạnh Sơn lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra ánh sáng màu xanh, đánh vào một pháp quyết, một giọng nam tử cung kính vang lên: “Sư phụ, Lạc đạo hữu của Càn Nguyên môn đến rồi.”

Lạc Vân đã thân tử đạo tiêu, nhưng hậu nhân của hắn đã tiến vào Hóa Thần kỳ, Vương Mạnh Sơn cũng không thay đàn đổi dây, định kỳ cống nạp.

“Biết rồi, mời hắn đi sảnh đón khách, ta lập tức đi qua.”

Vương Mạnh Sơn phân phó, ở ngực sáng lên một mảng ánh sáng bạc lóa mắt, khí tức giảm mạnh, thoạt nhìn chỉ Hóa Thần hậu kỳ.

Cây cao đón gió cả, Vương Mạnh Sơn biết đạo lý này, cố ý đòi gia tộc một món Thất Tinh Bội, có thể thu liễm khí tức.

Thất Tinh Bội là linh bảo, tu sĩ Hóa Thần là nhìn không thấu tu vi của hắn.

Theo Càn Nguyên môn phát triển lớn mạnh, bắt đầu chèn ép môn phái tu tiên phụ thuộc, phòng ngừa thế lực phụ thuộc thoát ly khống chế, chung hoạn nạn dễ, chung phú quý khó.

Thế lực cùng lúc Quảng Nguyên tông đầu nhập vào Càn Nguyên môn, thế lực hơi cường đại một chút, đều lọt vào Càn Nguyên môn chèn ép, dù sao Càn Nguyên môn chỉ hai vị tu sĩ Luyện Hư.

Vương Mạnh Sơn đã rất hạ thấp mình rồi, nhưng thế lực mạnh hơn Quảng Nguyên tông đều đã nguyên khí tổn thương nặng, tự nhiên đến lượt Quảng Nguyên tông.

Tới sảnh đón khách, Vương Mạnh Sơn nhìn thấy một nam tử trung niên to béo đang nói cái gì với một phụ nhân trung niên dáng người đầy đặn.

Phụ nhân trung niên mặc một chiếc váy dài màu trắng, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng hơn tuyết.

Lý Ngọc, đồ đệ của Vương Mạnh Sơn, có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, bình thường phụ trách xử lý việc vặt.

Lý Ngọc là Vương Mạnh Sơn một tay bồi dưỡng ra, đạo lữ của nàng Hàn Thước cũng là đồ đệ của Vương Mạnh Sơn, vợ chồng hai người đều là Hóa Thần sơ kỳ, cũng là phụ tá đắc lực của Vương Mạnh Sơn.

Nam tử trung niên là Lạc Thanh Hồng hậu nhân của Lạc Vân, Hóa Thần trung kỳ.

“Lạc đạo hữu, đã lâu không gặp, hôm nay sao có rảnh, đến Quảng Nguyên tông của chúng ta.”

Vương Mạnh Sơn cười chào hỏi, giọng điệu thân thiện.

“Vương đạo hữu, ta phụng mệnh chưởng môn, đến hạ đạt nhiệm vụ.”

Lạc Thanh Hồng nghiêm mặt nói.

Trong lòng Vương Mạnh Sơn “bộp” một cái, mặt không đổi sắc, nói: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?”

“Phi Vân cốc Tôn gia vẫn luôn đối nghịch với Càn Nguyên môn chúng ta, trước đó không lâu, đả thương Dương sư muội cùng Lý sư tỷ, chưởng môn hy vọng Quảng Nguyên tông các ngươi đi diệt Tôn gia.”

Lạc Thanh Hồng chậm rãi nói. Nói thật, hắn là không hy vọng xuất hiện loại chuyện này, Vương Mạnh Sơn định kỳ cống nạp, có ngày hội hoặc là lễ mừng nào, Vương Mạnh Sơn đều có lễ trọng đưa lên, nhưng cao tầng Càn Nguyên môn muốn chèn ép Quảng Nguyên tông.

Tốt nhất là Vương Mạnh Sơn chiến tử hoặc bị thương nặng, Càn Nguyên môn nâng đỡ tu sĩ Hóa Thần khác, nắm giữ Quảng Nguyên tông tốt hơn.

Thế lực phụ thuộc mạnh hơn Quảng Nguyên tông không hề ít, nhưng các thế lực phụ thuộc này đều là gia tộc tu tiên, ở nhiều ban ngành của Càn Nguyên môn đều có nhân thủ, thế lực rắc rối khó gỡ, chỉ có thể chèn ép Quảng Nguyên tông.

“Đối phó Tôn gia?”

Vương Mạnh Sơn nhíu mày. Dựa theo tình báo, Tôn gia có bốn vị tu sĩ Hóa Thần, nói không chừng càng nhiều hơn.

Càn Nguyên môn đây là muốn mượn đao giết người, trừ bỏ tu sĩ Hóa Thần bọn Vương Mạnh Sơn, khống chế Quảng Nguyên tông tốt hơn.

Lạc Thanh Hồng gật đầu nói: “Không sai, bên trên bảo Quảng Nguyên tông các ngươi tiêu diệt Tôn gia.”

“Lạc đạo hữu, Tôn gia ít nhất có bốn vị tu sĩ Hóa Thần, còn có hộ tộc đại trận, chúng ta rất khó công hạ, chỉ dựa vào Quảng Nguyên tông chúng ta, rất khó làm được.”

Lý Ngọc lộ vẻ mặt khó xử.

“Đây là mệnh lệnh của chưởng môn, ta cũng không có cách nào, lấy thần thông của Vương đạo hữu, hẳn là không có vấn đề. Đúng rồi, chúng ta ở Tôn gia có nội ứng, hắn sẽ dẫn các ngươi đi vào, mong các ngươi sớm ngày thành công trở về.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận