Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2654: Di chỉ Thiên Hồ tông - đại phái đệ nhất Thiên Hồ giới (2)

Một toà hoang đảo, tại một gò đất.

Mi tâm bốn người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Anh Kiệt và Diệp Hải Đường dán một tấm ngọc giản. Bọn họ đang xem xét điển tịch, hy vọng tìm được ghi chép tương quan.

Ma tộc vì cắt đứt truyền thừa của Thiên Hồ giới, để thế hệ sau tán đồng với ma tộc, đã huỷ diệt lượng lớn điển tịch của Thiên Hồ giới. Vương Trường Sinh từ trong trữ vật giới của Trần Đại Thông tìm được không ít ngọc giản, trong đó ghi lại không ít chuyện tích của Thiên Hồ giới.

“Thiên Hồ tông, động phủ toạ hoá của Cuồng Phong chân nhân. Băng phượng di phủ, Kiền ly cung, Tử Vân cốc Triệu gia, Đỉnh Long chân quân,…Nhiều di chỉ như vậy?”

Vương Trường Sinh nhướng mày, hạ xuống điển tịch đang dán trên mi tâm.

Bên trong ngọc giản ghi lại mấy chục cấm địa và bí cảnh, chỉ có tên, không có địa điểm cụ thể.

Thiên Hồ tông đã bị tiêu diệt hơn năm vạn năm trước. Trước kia là đại phái đệ nhất của Thiên Hồ giới, cũng vì vậy nên nơi đây được gọi là Thiên Hồ giới. Bởi vì làm việc quá bá đạo, Thiên Hồ tông bị những thế lực khác hợp lực tiêu diệt. Cuồng Phong chân nhân là một vị tu sĩ Hoá thần nổi danh lẫy lừng, sức mạnh chấn áp hai đạo chính ma, sau lại không rõ tung tích. Thiên Hồ giới từng sinh ra một con Băng phượng bậc năm, thần thông quảng đại, nhưng không thể đột phá. Nơi toạ hoá của nàng được xưng là Băng phượng di phủ. Kiền ly cung là đại phái thứ hai của Thiên Hồ giới, bị diệt ba vạn năm trước. Tử Vân cốc Triệu gia là đệ nhất tu tiên thế gia của Thiên Hồ giới hơn năm vạn năm trước. Tứ Quý kiếm tôn từng luận bàn với Hoá thần tu sĩ Triệu gia, hai người bất phân thắng bại. Sau khi Triệu gia bị diệt, hang ổ cũng biến mất theo. Đỉnh Long chân quân là Hoá thần tu sĩ hơn vạn năm trước, thân bán yêu. Hai tộc nân yêu không ai có thể địch lại, sau lại không biết tung tích.

“Đáng tiếc ma tộc huỷ diệt lượng lớn điển tịch của Thiên Hồ giới. Nếu không chúng ta cũng sẽ không bó tay chịu trói như bây giờ.”

Uông Như Yên thở dài nói. Không thể không nói chiêu này của ma tộc đủ tàn nhẫn. Ngay cả truyền thừa và văn hoá của Thiên Hồ giới cũng bị tận diệt. Linh tu Thiên Hồ giới ngày càng ít, thực lực sẽ ngày càng yếu.

Muốn phá huỷ một chủng tộc, không có phương thức nào đáng sợ hơn phá huỷ văn hoá và truyền thừa. Nếu chỉ đơn thuần là giết người phản kháng, chỉ cần truyền thừa văn hoá còn tồn tại, sẽ xuất hiện phản kháng càng mạnh mẽ hơn. Nếu huỷ diệt truyền thừa văn hoá của một chủng tộc, người phản kháng sẽ càng ngày càng ít.

“Chúng ta cứ đợi tin lành đi! Hy vọng có thể tìm được vài gốc linh dược có tuổi.”

Vương Trường Sinh nhìn về phía trời cao, vẻ mặt đầy khát khao.



Vương Hâm đứng dưới chân một ngọn núi cao ngất, có một bậc thang đá kéo dài từ chân núi đến đỉnh núi. Thang đá có không ít vết nứt, mọc đầy rêu xanh, từ những khe hở mọc ra không ít cỏ dại.

Chân núi có nửa tấm bia đá mọc đầy rêu xanh, chữ viết đã không còn thấy rõ.

Hai bên cầu thang đá mọc dày đặc đại thụ che trời, cành lá sum xuê, bừng bừng sức sống.

Song đồng thử biến nhỏ còn một nắm tay, phóng rất nhanh lên đỉnh núi. Mộc yêu di động trong rừng cây, tốc độ rất nhanh.

Vương Hâm đại khai thần thức, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Lúc này mới cất bước lên núi.

Đi đến giữa sườn núi, hắn nhìn thấy hai toà lầu các màu xanh. Trên mái hiên của lầu các mọc đầy dây leo màu xanh.

Sau khi xác nhận không có cấm chế, Vương Hâm bước đi vào.

Một lát sau, hắn đi ra, trên mặt lộ ra chút suy nghĩ, lầm bẩm: “Thiên Hồ tông! Chưa từng nghe nói qua môn phái này.”

Vương Trường Sinh và hoá thân không giống như người tu tiên và khôi lỗi thú. Chuyện Vương Trường Sinh biết đến, hoá thân không nhất định sẽ biết.

Hắn tiếp tục đi lên núi, gần nửa xanh giờ sau, hắn đã đi đến đỉnh núi. Một toà cung điện màu xanh mọc đầy dây leo xuất hiện trước mặt hắn.

Đá lót thềm màu xanh đã vỡ nát, lượng lớn cỏ dại sinh trưởng từ bên trong khe hở.

Phía trên cửa cung lộ ra một khối bảng hiệu hình vuông, mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Thiên Hồ”, chữ cái thứ ba đã bị dây leo che mất.

Song đồng thử chạy vào trong Vạn hồ điện, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Lúc này Vương Hâm mới đi vào.

Đại điện rộng mở sáng ngời, trên thạch bích khảm trượng lớn Nguyệt quang thạch, chiếu sáng cả toà đại điện. Vách tường đổ nát, một bộ phận bị cỏ dại che kín, không biết nơi này đã hoang phế được bao lâu rồi.

Trung ương đại điện là một pho tượng hình người cao hơn trăm trượng. Pho tợng là một ông lão áo bào vàng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt uy nghiêm. Ông lão áo bào vàng nhìn về phương xa, bên hông có bảy cái hồ lô khác nhau.

Hai bên sườn trái phải có một bức bích hoạ, bên trái vẽ hình ảnh ôg lão áo bào vàng hàng yêu phục ma. Bên phải viết một hàng văn tự.

Từ nội dung văn tự, nơi này là tổng đàn của Thiên Hồ tông Hồ lô đảo. Thiên Hồ tông được Thiên Hồ thượng nhân thành lập, lúc quỷ giới xâm nhập, Thiên Hồ thượng nhân dùng đại thần thông tiêu diệt thủ lãnh quỷ giới, danh chấn khắp Thiên Hồ giới. Nơi này từ đó mới được đổi tên thành Thiên Hồ giới.

Ở phía sau pho tượng màu vàng là một gian thiên thất. Bên trong phòng bày ra một ít linh bài, trên vách tường khắc toàn bộ bản đồ của Hồ lô đảo. Bản đồ rất chi tiết, các phong đều có văn tự và dấu hiệu.

Hai mắt Vương Hâm sáng ngời, ánh mắt dừng trên ba chữ “Thiên Hồ viên".

Bạn cần đăng nhập để bình luận