Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5114: Khởi đầu tốt đẹp

Một mảng rừng trúc rộng lớn vô cùng, một con rối nhện toàn thân màu vàng chậm rãi tiến lên, đám người Vương Trường Sinh đứng ở bên trên.

Trên mặt đất có mười mấy con nhện toàn thân màu đỏ, chúng nó đều không còn khí tức, hoặc bị chém thành hai nửa, hoặc bị chặt đầu, đám người Vương Thận Phong đang thu dọn chiến trường.

Vương Trường Sinh cầm trên tay một tấm da thú màu xanh, bên trên viết hai chữ “Huyền Linh”.

Đám người Vương Như Mộng từ Vạn Linh khư đạt được một tấm bản đồ đàn tràng, ngày xưa Uông Như Yên từ động phủ tọa hóa của Phi Long Tán Nhân đạt được một tấm bản đồ, ghép lại với nhau, nhưng hai tấm bản đồ cũng không có chỗ trùng hợp.

Bọn họ dọc đường tới đây, đụng tới không ít yêu thú bậc bảy, những yêu thú bậc bảy này tự nhiên không phải đối thủ của bọn họ, bị giết hết.

Vương Vĩnh An cầm một tấm da thú màu xanh, đang vẽ bản đồ. Hắn phụ trách ghi lại bản đồ tuyến đường của bọn họ, ngày sau có thể làm một loại nội tình, về sau tộc nhân có cơ hội tiến vào đàn tràng tầm bảo, nói không chừng có thể dùng tới.

“Nơi này yêu thú bậc bảy cũng nhiều quá rồi đi! Đàn tràng của tu sĩ Đại Thừa có lớn như vậy sao?”

Vương Anh Kiệt nghi hoặc nói.

Khi hắn biết đàn tràng so với Thiên Linh đại lục còn lớn hơn, cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Huyền Linh Thiên Tôn không phải tu sĩ Đại Thừa bình thường, đàn tràng của hắn lớn hơn một chút cũng không kỳ quái, có lẽ không phải đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn, mà là một tiểu thế giới chưa biết, bị Huyền Linh Thiên Tôn cải tạo thành đàn tràng.”

Vương Thanh Phong phân tích.

Đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn tồn tại rất nhiều tranh luận, nhiều năm trôi qua như vậy, không biết có bao nhiêu tu sĩ Đại Thừa tiến vào đàn tràng tầm bảo, chưa có một vị Đại Thừa nào tìm được đầu mối then chốt khống chế, hoàn toàn nắm giữ đàn tràng?

Mỗi lần đàn tràng hiện thế, lượng lớn tu sĩ tiến vào đàn tràng tầm bảo, có người đạt được công pháp, có người đạt được thượng phẩm thông thiên linh bảo, có người đạt được Huyền Thiên Tàn Bảo, lấy mãi không hết.

Đám người Vương Thận Phong xử lý xong thi thể yêu thú, quay về trên lưng con rối nhện.

Vương Thanh Phong bấm pháp quyết, con rối nhện hướng về phía trước di động, đám người Vương Thận Phong lấy ra bảo vật mở đường, chém gãy những cây trúc chặn đường kia.

Gần nửa ngày sau, bọn họ rời khỏi rừng trúc, một mảng đồng bằng hoang vắng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mặt đất không có một ngọn cỏ, có thể nhìn thấy hai cái xác yêu thú thật lớn.

Vương Quảng Minh lấy ra hai con rối sói xanh, đây là con rối thú bậc hai, chuyên môn dùng để dò đường, bọn họ mang theo rất nhiều con rối thú cấp thấp, chuyên môn dùng để dò đường, toàn bộ báo hỏng cũng không đau lòng.

Hai con rối sói xanh lao vào trong đồng bằng, chúng nó còn chưa chạy ra bao xa, trên đồng bằng đột nhiên thổi lên hai cơn lốc màu xám cao mấy trăm trượng, nháy mắt đã đến trước mặt chúng nó, luồng khí mạnh mẽ đẩy chúng nó vào bên trong cơn lốc màu xám, xay nát, sau đó cơn lốc màu xám liền tán loạn.

Uông Như Yên thúc giục Ly Hỏa Chân Đồng, cũng chưa phát hiện khe hở không gian.

Vương Quảng Minh lấy ra mấy chục con rối ong mật, xếp thành hàng ngang, hướng về đồng bằng bay đi.

Rất nhanh, mấy chục cơn lốc xám xịt xuất hiện ở trên đồng bằng, lao thẳng đến chúng nó.

Vương Trường Sinh lấy ra Định Phong Châu, bay đến trên con rối ong mật, sau khi xoay vù vù, buông xuống một mảng lớn hào quang màu xanh, bao phủ con rối ong mật.

Cơn lốc màu xám vừa va chạm vào hào quang màu xanh, giống như gặp khắc tinh, tán loạn hết.

Không ngừng có cơn lốc màu xám xuất hiện, va chạm vào hào quang màu xanh, tán loạn hết.

Định Phong Châu là dùng Định Phong Thạch luyện chế thành, chuyên môn khắc chế thần thông phong thuộc tính, đối với cấm chế phong thuộc tính cũng có hiệu quả không tệ.

Vương Trường Sinh thu hồi Định Phong Châu, Vương Quảng Minh thu hồi con rối ong mật.

Định Phong Châu lơ lửng ở trên không đám người Vương Trường Sinh, buông xuống một mảng quầng sáng màu xanh, che kín phạm vi trăm trượng, tính cả con rối nhện cũng bao phủ, con rối nhện hướng về đồng bằng di động.

Nó vừa xuất hiện ở trên đồng bằng, lập tức hiện ra từng cơn lốc xám xịt, hướng thẳng đến bọn họ, cơn lốc màu xám va chạm vào quầng sáng màu xanh, tán loạn hết.

Thần thức Vương Trường Sinh mở rộng, vẻ mặt ngưng trọng.

Từ khi đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn hiện thế tới nay, có không ít tu sĩ Đại Thừa chết ở trong đàn tràng, hắn cũng không dám sơ ý.

Hai ngày sau, bọn họ xuyên qua đồng bằng, một mảng dãy núi xanh biếc liên miên chập trùng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Đôi mắt Vương Thôn Thiên tỏa sáng, cái mũi hít nhẹ vài cái.

“Hướng đông hơn mười vạn dặm, có vài cây Thiên Hồn U Liên, chưa phát hiện yêu thú nào, thuật ẩn nấp của nó khá lợi hại, ta tìm không thấy vị trí của nó.”

Vương Thôn Thiên chỉ vào hướng đông nói.

Đôi mắt hắn có thể nhìn thấy thứ rất xa, so với Ly Hỏa Chân Đồng còn có chênh lệch rất lớn. Ly Hỏa Chân Đồng chẳng những có thể tìm kiếm mắt trận, khe hở không gian, cũng có thể công kích kẻ địch, đôi mắt Vương Thôn Thiên chỉ có thể dùng để tầm bảo.

Ở một ít cấm địa hoặc đàn tràng, thần thức bọn họ chịu hạn chế nhất định, đôi mắt Vương Thôn Thiên có thể phát huy tác dụng lớn.

Vương Thanh Phong bấm pháp quyết, con rối nhện đẩy nhanh tốc độ, hướng về phía đông chạy đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận