Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2687: Hoạn nạn thấy chân tình

Yêu thú nhìn thấy bạch quang, hai mắt dần dại xuống, phát ra tiếng hô quái dị.

Nhân cơ hội này, kình thiên cự kiếm từ trên trời giáng xuống, bổ lên trên đầu yêu thú.

Vang lên một tiếng trầm nặng, đầu dị thú không cánh mà bay, thi thể không đầu ngã xuống trên mặt đất.

Nếu là trực tiếp đối địch, Vương Thanh Sơn muốn giết một yêu thú cấp bốn thượng phẩm cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng Bạch Linh Nhi tinh thông ảo thuật, có Bạch Linh Nhi phối hợp, Vương Thanh Sơn tiêu diệt yêu thú này dễ dàng hơn nhiều.

Đương nhiên, công của bộ phi kiếm linh bảo cũng không thể không nhắc tới. Chỉ có yêu thú bậc năm mới có thể ngăn cản một kích của bộ linh bảo đầy đủ.

Tinh hồn yêu thú vừa rời thể, một bình sứ màu xanh đã từ trên trời giáng xuống. Thả ra một mảng sáng mờ màu xanh, che kín tinh hồn, sau đó thu tinh hồn vào bên trong bình sứ.

Vương Thanh Sơn vẫy tay một cái, bình sứ màu xanh bay về hướng hắn, nhập vào ống tay áo biến mất không thấy.

“Đây là yêu thú gì? Sao ta chưa bao giờ thấy.”

Bạch Linh Nhi nhíu mày nói. Nàng cũng xem như là kiến thức rộng rãi, nhưng nàng cũng không biết yêu thú bị Vương Thanh Sơn giết là yêu thú gì.

Vương Thanh Sơn đi lên phía trước, lấy ra nội đan của yêu thú. Yêu đan có ánh sáng ảm đạm, ngoại hình không theo quy tắc. Lấy kinh nghiệm nhiều năm liệp sát yêu thú của Vương Thanh Sơn, yêu lực của con yêu thú này không còn dư lại bao nhiêu.

“Xem chừng là yêu thú lai tạp! Nó cũng không có bao nhiêu yêu lực, khó trách không chịu nổi một kích.”

Vương Thanh Sơn bừng tỉnh đại ngộ, bỏ thi thể yêu thú vào trong trữ vật giới.

“Mong là nơi này không có yêu thú bậc năm! Yêu thú bậc bốn thì không sao, đụng phải yêu thú bậc năm mới thực sự phiền toái.”

Bạch Linh Nhi cau mày nói. Ở Toả linh địa, nếu bọn họ đụng phải yêu thú bậc năm thì khả năng sống sót rất thấp.

“Bị miệng quạ đen của ngươi nói đúng rồi. Quả thật có yêu thú bậc năm.”

Thanh âm Vương Thanh Sơn trầm trọng, nhìn về hướng xa xa.

Sắc mặt Bạch Linh Nhi trắng bệch, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Oành đùng đùng!

Cùng với một tiếng nổ thật lớn, nàng thấy một con êch màu vàng lớn bằng một ngọn núi đang nhảy từ phía xa đến. Không sai, chính là nhảy đến.

Toàn thân con ếch màu vàng trải đầy vảy vàng, có ba tròng mắt màu đỏ đậm, tứ chi thô to. Một cú nhảy của nó cao mấy chục trượng, xa hơn trăm trượng.

Vương Thanh Sơn không dám sơ ý, vội vàng lấy ra Kiền quang độn ảnh toa, sau đó nhảy lên. Đúng lúc này con ếch màu vàng phát ra tiếng kêu bén nhọn đến cực điểm.

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi nghe được âm thanh này, đầu vang ong ong. Giống như có ai đang dùng vật gì đó đánh vào đầu bọn họ vậy.

Một cái lưỡi dài màu đỏ đậm bắn ra, giống như mũi thương sắc bén, bay thẳng đến Bạch Linh Nhi.

Toàn thân Bạch Linh Nhi sáng lên một đạo bạch quang chói mắt. Một tầng bạch quang hiện ra, bảo vệ toàn thân nàng.

Vang lên một tiếng trầm nặng, bạch quang mỏng tanh như giấy, bị chiếc lưỡi dài mọc đỏ một kích chọc thủng. Bạch Linh Nhi phát ra tiếng kêu thống khổ đến cực điểm, bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu to,

Vương Thanh Sơn nhướng mày, bấm niệm kiếm quyết. Một cỗ kiếm ý kinh người lao ra từ trên người hắn. Hư không chấn động vặn vẹo, từng đạo kiếm quang màu xanh hiện giữa không gian trống rỗng. Số lượng có hơn vài ngàn thanh, tiếng kiếm minh vang lên không ngừng.

“Đi.”

Ngón tay Vương Thanh Sơn điểm nhẹ về hướng con ếch màu vàng. Vô số kiếm quang bắn nhanh về phía nó, nửa đường hoá thành một thanh kình thiên cự kiếm dài hơn trăm trượng. Nơi này kiếm đi qua, hư không chấn động vặn vẹo.

Cái lưỡi dài của con ếch màu vàng đảo qua, chụp lên kình thiên kiếm quang, kình thiên kiếm quang chợt thoát phá.

Thừa cơ hội này, Vương Thanh Sơn thả người bay đến bên cạnh Bạch Linh Nhi. Bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ của Bạch Linh Nhi, ôm nàng vào lòng sau đó nhảy lên trên Kiền quang độn ảnh toa.

Bạch Linh Nhi giãy khỏi vòng ôm của Vương Thanh Sơn, xoay người lại. Hai mắt nở rộ ra bạch quang chói mắt, thân thể của nàng chợt hiện lên ba cái đuôi tuyết trắng.

Con cự ếch màu vàng đứng lại tại chỗ, không nhúc nhích, hai mắt dại ra.

“Đi mau, ta thi triển bí thuật huyết mạch. Không bao lâu nó sẽ tỉnh lại từ bên trong ảo cảnh.”

Giọng điệu Bạch Linh Nhi hữu khí vô lực, hai chân khuỵ xuống.

Một tay Vương Thanh Sơn ôm Bạch Linh Nhi, một tay bấm niệm pháp quyết. Kiền quang độn ảnh toa hoá thành một đạo độn quang phá không mà đi.

Một lát sau, con cự ếch màu vàng tỉnh lại từ bên trong ảo cảnh. Nó nhún chân, nhảy cao mấy chục trượng, nhanh chóng đuổi theo.

Hiển nhiên nó không có bao nhiêu yêu lực, nếu không cũng sẽ không dùng loại phương thức ngu ngốc này đuổi theo Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi.

Sau khi Bạch Linh Nhi thi triển huyết mạch bí thuật, toàn thân vô lực, dựa vào trong lồng ngực ấm áp của Vương Thanh Sơn. Một cỗ khí tức của nam mãnh liệt ùa vào trong khoang mũi nàng.

Nàng nhìn gương mặt thanh tú của Vương Thanh Sơn, ánh mắt xoay chuyển không ngừng.

Tốc độ của Kiền quang độn ảnh toa cực mau, sau một chén trà nhỏ thời gian, bọn họ xuất hiện trên không một mảng hoang nguyên rộng lớn. Bầu trời xám xịt một mảng, mặt đất không có một ngọn cỏ. Nhìn có chút hoang vắng.

Kiền quang độn ảnh toa hiện ra trên không hoang nguyên, đỉnh đầu Vương Thanh Sơn chợt xao động một trận. Một cái cự trảo to hơn trăm trượng hiện ra giữa không gian trống rỗng. Giống như mò kim đáy biển vậy, chụp xuống đỉnh đầu Vương Thanh Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận