Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3037: Lưu Vô Nhai theo địch (2)

Đúng lúc này, hư không chợt truyền ra một tiếng gầm rú chói tai. Hư không vặn vẹo biến hình, rồi xuất hiện một khe hở dài hơn trăm trượng, chợt sinh ra một cỗ cương phong sắc bén.

Hai đạo linh quang bay ra từ bên trong khe hở. Rõ ràng là một thanh niên mặc huyết y ngũ quan tuấn lãng và một thiếu phụ váy đỏ có dáng người nóng ỏng. Trên lưng hai người đều mang theo một hộp ngọc tinh mỹ màu máu.

Thanh niên huyết y dáng người khôi ngô, hai mắt hẹp dài. Làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách mạnh mẽ. Thiếu phụ váy đỏ ngũ quan như hoạ, da thịt trắng như tuyết. Ống tay áo của bọn họ đều thêu một đồ án hình tiểu đao màu máu.

“Hoá thần tu sĩ!”

Lưu Vô Nhai trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Sao lại có Hoá thần tu sĩ xuất hiện ở nơi này? Hắn tu đạo nhiều năm, chưa bao giờ thấy thế lực nào có dấu hiệu là tiểu đao màu máu. Chẳng lẽ đối phương là Hoá thần tu sĩ đến từ giới diện khác? Sao lại xuất hiện ở nơi này?

“Vãn bối Lưu Vô Nhai, bái kiến hai vị tiền bối.”

Lưu Vô Nhai cúi người hành lễ, thần sắc cung kính.

Ở trước mặt Hoá thần tu sĩ, hắn căn bản chạy không thoát.

Thanh niên huyết y nhún hai vay, tiếng đao minh chói tai vang lên. Một thanh trường đao màu máu huyết quang lập loè bay ra từ bên trong hộp ngọc. Thân đao mảnh như cánh chuồn chuồn, phù văn chớp động. Rõ ràng là một món thông thiên linh bảo.

Thiếu phụ quần đỏ vỗ hộp ngọc màu máu phía sau lưng. Một thanh huyết đao ngắn hơn một chút từ trong đó bay ra. Thân đao mỏng như cánh chuồn chuồn, linh khí kinh người. Hiển nhiên cũng là thông thiên linh bảo.

Hai thanh huyết đao hoá thành hai đạo huyết quang, bay thẳng đến Thất thải phệ hồn mãng, tốc độ cực nhanh.

Thất thải phệ hồn mãng vội vàng phun ra một cỗ sáng mờ màu vàng nghênh đón.

Hai thanh huyết đao tiếp xúc đến mảng sáng mờ màu vàng, giống như bị định trụ vậy.

Thanh niên huyết y cùng thiếu phụ váy đỏ bấm niệm pháp quyết, hai thanh huyết đao nhất thời nở rộ ra huyết quang chói mắt. Mảng sáng mờ màu vàng tứ phân ngữ liệt.

Hai thanh huyết đao bổ xuống trên người Thất thải phệ hồn mãng, truyền ra hai tiếng trầm đục, nhiều miếng vảy bị chém rớt xuống.

Thanh niên huyết y cùng thiếu phụ quần đỏ đồng thời phun ra một cỗ hoả diễm màu máu tanh hôi đến cực điểm, dừng trên người Thất thải phệ hồn mãng.

Thất thải phệ hồn mãng truyền ra từng đợt thanh âm thê lương, toàn thân kim quang đại phóng. Mở ra mồm máu to đánh về phía hai người.

Thanh niên huyết y và thiếu phụ váy đỏ cười lạnh một tiếng. Hai người huyết quang đại phóng, thả ra một mảng linh quang loá mắt màu máu che kín phạm vi mấy trăm trượng.

Thất thải phệ hồn mãng va chạm vào huyết qung, trên người nhất thời bốc lên một trận khói nhẹ, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hai thanh huyết đao đồng thời phát ra tiếng đao minh chói tai, linh quang đại trướng rồi hợp thành một thể. Hoá thành một thanh kình thiên cự nhận với huyết quang lập loè, chém về phía Thất thải phệ hồn mãng.

Thất thải phệ hồn mãng phát ra tiếng kêu thống khổ, đầu bị chém xuống đất. Một con Thất thải phệ hồn mãng nhỏ xíu rời khỏi xác rồi bị một bình sứ màu máu từ trên trời giáng xuống thu vào bên trong.

Tay áo thanh niên huyết y run lên. Bay ra một tấm ngọc giản màu xanh, dừng trước mặt Lưu Vô Nhai.

Lưu Vô Nhai hơi sửng sổa. Hắn tựa như hiểu được ý tứ của đổi phương, đem ngọc giản dán tại mi tâm, nhập thần thức vào bên trong.

“Băng Hải giới, Huyết đao phái Huyết sát song thánh? Nơi này là Đông Ly giới Nam Hải. Vãn bối là Lưu Vô Nhai, nguyện vì hai vị tiền bối cống hiến sức lực.

Lưu Vô Nhai dùng một loại giọng điệu trúc trắc nói. Bên trong ngọc giản là ngôn ngư Băng Hải giới và thân phân của hai người.

Thanh niên huyết y họ Trần tên Thiên Đao. Thiếu phụ váy đỏ họ Dương trên Yêu Yêu. Hai người đều là tu sĩ của Huyết đao phái, đều là Hoá thần sơ kỳ.

“Khó có được người thức thời như thế, Thái Nhất tiên môn còn không?”

Trền Thiên Đao trầm giọng hỏi.

“Thái Nhất tiên môn?”

Lưu Vô Nhai hơi sửng sốt, chẳng lẽ Huyết sát song thánh quen biết tu sĩ của Thái Nhất tiên môn?

“Thái Nhất tiên môn ở Đông Hoang, là đại phái đệ nhất Đông Hoang, có Hoá thần tu sĩ toạ trấn, cách Nam Hải khá xa. Hai vị tiền bối muốn tìm Mạnh tiền bối của Thái Nhất tiên môn sao?”

Lưu Vô Nhai thật cẩn thận hỏi.

“Mạnh tiền bối? Hắn tính là hàng thứ mấy, Tứ Quý kiếm tôn có ở Đông Ly giới không! Lần gần nhất Tứ Quý kiếm tôn lộ diện là khi nào?”

Trần Thiên Đao lãnh đạm hỏi, mặt đằng đằng sát khí.

Lưu Vô Nhai liền rõ ràng. Trần Thiên Đao quá nửa là có thù oán với Tứ Quý kiếm tôn, nhưng hắn nhớ không nhầm Tứ Quý kiếm tôn là người của bốn ngàn năm trước. Hoá thần tu sĩ chỉ có hơn hai ngàn năm thọ nguyên, Tứ Quý kiếm tôn khẳng định không ở Đông Ly giới.

Trần Thiên Đao quan tâm Tứ Quý kiếm tôn như thế, hẳn là do kiêng kị.

“Lần cuối cùng Tứ Quý kiếm tôn lộ diện là hơn bốn ngàn năm trước, hẳn là không còn ở Đông Ly giới. Thanh Liên Vương gia và Thái Nhất tiên môn có quan hệ không tồi, đặc biệt là Thanh Liên kiếm tôn, tinh thông kiếm đạo. Có vẻ sẽ là Tứ Quý kiếm tôn thứ hai.”

Lưu Vô Nhai cung kính nói. Năm đó hắn vô tình bị cuốn vào bên trong cuộc tranh đấu, bị buộc đấu pháp với tu sĩ Vương gia. Kết quả đạo lữ bị tu sĩ Vương gia giết chết, mối thù sát thê không thể nào quên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận