Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3785: Sợi tơ thần hồn lập uy

Một trận cuồng phong thổi qua, một con cú hai đầu hình thể thật lớn bỗng dưng hiện lên, chính là Vương Kiêu.

Ngoài thân Vương Kiêu nở rộ ánh sáng màu vàng kim, xoay ở tại chỗ, hóa thành một cơn lốc màu vàng, cuốn Uông Như Yên và Liệt Không Thú vào trong đó. Cùng lúc đó, một cái hư ảnh cú vàng thật lớn xuất hiện ở trên trời.

Hư ảnh cú vàng sải đôi cánh, nở rộ ra vạn tia sáng màu vàng, bao phủ không gian phạm vi vạn trượng.

Không gian nổi lên dao động, đao khí màu đen dày đặc bỗng dưng hiện lên, không gian chấn động vặn vẹo, xé rách ra, xuất hiện một lỗ thủng lớn trăm trượng, cương phong nổi lên bốn phía, cuồng phong từng cơn.

Hư ảnh cú vàng bị lực hút mạnh kéo vào trong lỗ thủng, cương phong dày đặc xay hư ảnh cú vàng vỡ nát. Cơn lốc màu vàng ở dưới tác dụng của lực lượng không gian mạnh mẽ, nháy mắt nổ tung, nhưng Uông Như Yên, Vương Kiêu và Liệt Không Thú biến mất không thấy nữa.

Mảng không gian nào đó chợt hiện ra vô số hơi nước màu lam, hơi nước màu lam ngưng tụ, hóa thành bộ dáng Vương Trường Sinh, sắc mặt hơi tái nhợt.

Nếu không phải có Thế Kiếp Châu trong tay, hắn đã mất mạng.

Tiêu Niệm Chi cũng hiện thân, sắc mặt hắn càng kém hơn, nếu không phải lấy cánh tay thế kiếp, hắn đã thân tử đạo tiêu.

Ngoài thân Vương Trường Sinh nở rộ ánh sáng màu lam, không gian chợt hiện ra vô số nước biển màu lam, hắn tiến lên một bước, đánh một quyền lên không gian.

Theo một tiếng xé gió chói tai vang lên, vô số nước biển màu lam ngưng tụ thành một con sông màu lam xanh thẳm, lao thẳng đến ông lão áo đen.

Tiêu Niệm Chi lấy ra chuông lớn màu vàng, phát ra một tiếng quát to, không gian xé rách ra, một làn sóng âm màu vàng thổi quét ra.

Ông lão áo đen vẻ mặt khinh thường, có Hắc Phượng Nhận trong tay, công kích bình thường căn bản không chạm được vào lão.

Lão vung Hắc Phượng Nhận chém về phía không gian trước người, không gian xé rách ra, xuất hiện một lỗ thủng lớn mấy trăm trượng, con sông màu lam cùng sóng âm màu vàng bị lực hút mạnh hút vào trong lỗ thủng, biến mất không còn dấu vết.

Không gian nổi lên dao động, ánh sáng màu lam lóe lên, một ấn tỳ nhỏ màu lam bỗng hiện lên, ấn tỳ nhỏ màu lam trong suốt lấp lánh, tản mát ra một cơn lạnh thấu xương.

Ấn tỳ nhỏ màu lam sau khi tỏa ra ánh sáng màu lam chói mắt, hình thể tăng vọt, đập về phía ông lão áo đen. Cùng lúc đó, lòng đất chui ra vô số bụi gai màu máu, quấn về phía ông lão áo đen.

Ông lão áo đen phất tay áo, một con bọ cạp khổng lồ toàn thân màu đen từ vòng tay linh thú bay ra, con bọ cạp khổng lồ màu đen phun ra một ngọn lửa độc màu đen, đón đỡ phía bụi gai màu máu.

Bụi gai màu máu chạm vào lửa độc màu đen, bốc lên từng làn khói, hóa thành tro bụi.

Ông lão áo đen vung Hắc Phượng Nhận, không gian nổi lên một trận gợn sóng, xé rách ra, một cái lỗ thủng lớn hơn ngàn trượng bỗng hiện lên, ấn tỳ khổng lồ màu lam không chịu khống chế hướng về lỗ đen bay đi.

Đúng lúc này, một đạo hắc quang từ trong ấn tỳ khổng lồ màu lam bay ra, chính là sợi tơ thần hồn.

Trấn Thần Hống không ảnh hưởng được ông lão áo đen, Vương Trường Sinh chỉ có thể mong chờ vào sợi tơ thần hồn.

Ông lão áo đen phát hiện không ổn, đang muốn tránh đi, một tiếng kèn vang vọng trời đất cất lên, chính là Trấn Linh Giác.

Nghe được thanh âm này, ông lão áo đen nhíu mày, hơi cảm thấy không khoẻ, ngực sáng lên một mảng ô quang lóa mắt, một luồng hắc quang dày đặc bỗng hiện lên, bảo vệ toàn thân.

Sợi tơ thần hồn trực tiếp xuyên qua hắc quang, nhập vào trong cơ thể ông lão áo đen.

Ông lão áo đen phát ra một tiếng kêu thảm thiết khổ sở đến cực điểm, lão cảm giác thần hồn sắp xé rách ra.

Ánh sáng màu vàng kim lóe lên, một cái đỉnh lô lóe ra ánh sáng màu vàng kim bỗng hiện lên đỉnh đầu của lão, các loại thanh âm vang lên, tiếng biển gầm, thanh gió tuyết, tiếng lửa nóng, tiếng sấm sét vân vân.

Thiên Âm Đỉnh, trung phẩm thông thiên linh bảo, đây là bảo vật mạnh nhất trên tay Tiêu Niệm Chi.

Thiên Âm Đỉnh phun ra một vầng sáng màu vàng, bao phủ ông lão áo đen, thu lão vào Thiên Âm Đỉnh.

Trên thân đỉnh có khắc lượng lớn hình nam nữ trẻ tuổi, bọn họ cầm trong tay các loại nhạc cụ.

Tiếng tiêu, tiếng sáo, tiếng tỳ bà... các loại tiếng nhạc vang lên, sóng âm dày đặc thổi quét đến, ông lão áo đen giận tím mặt, vội vàng làm phép ngăn cản.

Hơn vạn con Tử Điện Phù Du phóng ra tia sét dày đặc, đánh về phía ba người Vương Trường Sinh.

Một làn sóng âm màu vàng thổi quét ra, đánh tan tia chớp hạ xuống, một cơn lốc màu vàng phóng lên cao, lao thẳng đến Tử Điện Phù Du, nhưng cơn lốc màu vàng còn chưa tới gần Tử Điện Phù Du vạn trượng, đã bị tia sét dày đặc đánh tan.

Ba người Vương Trường Sinh biến mất không thấy nữa, đã thi triển độn thuật đào tẩu.

Thiên Âm Đỉnh kịch liệt chớp lên, xuất hiện từng vết nứt nhỏ.

Tử Điện Phù Du ra tay công kích Thiên Âm Đỉnh, không đến non nửa khắc đồng hồ, theo một tiếng nổ vang, Thiên Âm Đỉnh chia năm xẻ bảy, nổ tung ra, ông lão áo đen hiện ra, ánh mắt âm trầm.

“Thần hồn công kích!”

Ông lão áo đen thấp giọng nói, vẻ mặt đầy sát khí.

Lão hoàn toàn không ngờ, một tu sĩ Luyện Hư lại có thể nắm giữ thuật công kích thần hồn quỷ dị như thế, thần hồn bị thương, lão ngày sau tiến cấp sẽ càng khó hơn.

Lão nhất định phải giết ba người Vương Trường Sinh, nhưng nơi đây ảnh hưởng rất lớn đối với thần thức. Thần thức lão mở rộng, chưa tìm được khí tức ba người Vương Trường Sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận