Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2698: Long cân và Kim lôi trúc vạn năm

“Có khả năng mà thôi, ta không dám khẳng định. Con đại yêu đó từ nơi đó chạy ra, giết hại nhiều tu sĩ. Bị nhiều Hoá Thần tu sĩ liên thủ diệt sát. Sau khi ta tiến vào Hoá Thần kỳ, cũng những Hoá Thần tu sĩ khác trao đổi, biết được yêu này đến từ Cổ yêu giới. Về phần nó có phải từ phiến giới diện kia trốn tới hay không, ta cũng không rõ ràng lắm.”

Cuồng Phong chân quân dùng một loại giọng điệu không xác định nói. Hắn vì thăm dò phiến giới diện nọ, tổn thất không biết bao nhiêu bảo bối và nhân thủ.

“Có thể? Ta muốn nghe là những lời khẳng định chắc chắn.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh trở nên trầm trọng. Chuyện liên quan đến sinh tử chủa Vương Thanh Sơn, hắn cần phải có câu trả lời khẳng định.

“Ta quả thật không biết. Trước kia Thiên Hồ giới phát hiện truyền tống trận và tế đàn cổ. Những tu sĩ mặt biên khác cũng lợi dụng truyền tống trận và tế đàn cổ này để đi vào Thiên Hồ giới. Theo ta được biết Đỉnh Long chân quân chính là một trong số đó. Nhưng sau này hắn giống như bốc hơi mất, không biết đã chết hay là đi dị giới khác rồi.”

Cuồng Phong chân quân giải thích, giọng điệu hữu khí vô lực.

Sắc mặt Vương Trường Sinh thâm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm tàn hồn của Cuồng Phong chân quân.

Sắc mặt Cuồng Phong chân quân căng thẳng, vội vàng nói: “Đạo hữu tha mạng, ta nguyện ý đưa bảo vật tích trữ khi còn sống cho ngươi. Còn mong ngươi tha cho ta một mạng. Ta nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi, nhận ngươi làm chủ, đi theo làm tuỳ tùng, tận tâm phục vụ.”

Lúc trước bản thân hắn bị trọng thương, bất đắc dĩ phải để nguyên thần xuất khiếu, bám vào dưỡng hồn mộc được chế tác trên khay. Đến hiện tại, hắn đã suy yếu rất nhiều. Đừng nói là Hoá Thần tu sĩ, Nguyên Anh tu sĩ cũng có thể loại trừ hắn. Dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi.

“Ngươi có tin tưởng thuyết luân hồi không?”

Vương Trường Sinh truy hỏi, thần sắc có chút phức tạp.

Cuồng Phong chân quân và Vương Minh Nhân có ngũ quan giống nhau như đúc, Vương Trường Sinh không khỏi nhớ tới thuyết luân hồi.

Cuồng Phong chân quân ngây ngẩn cả người, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Năm đó quỷ giới sát nhập Thiên Hồ giới chúng ta. Sau khi đánh đuổi quỷ giới xâm nhập, chúng ta có được một ít điển tịch quỷ giới. Trải qua nhiều năm nghiên cứu, lúc này mới phân biệt đuọc xuất xứ và nội dung bên trong. Dựa theo điển tịch ghi lại, luân hồi thực sự có tồn tại.”

“Ngươi về Dưỡng hồn châu tu dưỡng trước đi, không cần làm ra vẻ với ta. Nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Bàn tay Vương Trường Sinh vừa lật, một viên châu màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đây là bảo bối hắn dung Dưỡng hồn mộc vạn năm luyện chế thành, mang trên người có thể nhuận dưỡng thần thức, có tác dụng chậm rãi đề cao thần thức. Ngoài ra, cũng có thể dùng để gửi tàn hồn của người tu tiên.

Cuồng Phong chân nhân liên thanh đáp lời, bay vào bên trong Dưỡng hồn châu.

Vương Trường Sinh lấy ra một hộp ngọc tinh mỹ màu xnah, đặt Dưỡng hồn châu vào bên trong, lại dán lên trên một tấm phù triện. Sau đó dùng một hộp ngọc màu vàng đựng hộp ngọc màu xanh, lại dán lên hai tấm phù triện. Lúc này mới yên tâm thu vào trữ vật giới.

Hắn quét thần thức qua hai chiếc trứ vật giới, sắc mặt như thường, trong long lại nhấc lên một trận song trào. Bên trong trữ vật giới có một ít tài liệu bậc năm, có thể dùng để luyện khí.

Phía sau pho tượng của Cuồng Phong chân quân có một toà pháp trận lớn hơn trăm trượng, đây là chỗ khống chế pháp trận.

Thay linh thạch mới, Vương Trường Sinh đánh vào một đạo pháp quết. Một vách đá chợt mở ra, lộ ra một chỗ hổng lớn vài trượng, ánh mặt trời nhẹ nhàng tiến vào. Bọn họ theo lỗ hổng bay ra bên ngoài.

Cuồng phong tháp cũng không phải là một món pháp bảo, chỉ là một toà tháp bình thường.

Thật ta bí cảnh không có bao nhiêu cấm chế mạnh mẽ, cấm chế lợi hại nhất chính là bên trong phiến ra mạc có giới diện.

Vương Trường Sinh tính lưu giữ chỗ bí cánh này, từ từ phái người thăm dò. Có bản đồ Cuồng Phong chân quân lưu lại, thăm dò cũng thuận tiện hơn nhiều.

Vương Thanh Sơn có khả năng đã đi vào Cổ yêu giới, cũng có khả năng đang bị nhố ở một địa phương nào đó. Trong một chốc, Vương Trường Sinh cũng không có cách nào cứu Vương Thanh Sơn ra. Hắn hy vọng Vương Thanh Sơn chạy đến địa phương khác, hoặc đang chữa thương ở bí cảnh nào đó. Đây là kết quả tốt nhất.

Ra khỏi bí cảnh, Vương Trường Sinh thi pháp chặn lại cửa vào, lưu lại bốn vị Nguyên Anh tu sĩ và hơn trăm tu sĩ thủ hộ. Sau đó dẫn theo những người khác quay trở về Huyền Linh môn.

“Thanh Thiến, ngươi phái nhiều nhân thủ một chút, ước thúc tu sĩ trong địa bàn chúng ta khống chế, nghiêm cấm giết người đoạt bảo. Tận lực hiệp đàm hoặc hiệp thương để giải quyết. Mặt khác, phái người tiếp ứng bọn Anh Kiệt, phải khống chế tổng đàn Thiên Hồ tông trong tay chúng ta.”

Vương Trường Sinh dặn dò. Liên quân tiến vào Thiên Hồ giới một đoạn thời gian không ngắn, được đến không ít chỗ tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc thống trị của bọn họ sau này.

“Đã biết, cha, ta lập tức phân phó xuống dưới.”

Vương Thanh Thiến lĩnh mệnh mà đi.

“Các ngươi cũng lui xuống đi! Nên làm thế nào thì làm thế đó. Đúng rồi, nếu có được tài liệu luyện khí tốt, ta sẽ có trọng thưởng.”

Thanh âm của Vương Trường Sinh tràn ngập dụ hoặc.

Đám người Huyền Linh chân nhân trăm miệng một lời đáp ứng xuống, sau đó xoay người rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận