Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2549: Uông Như Yên đánh sâu vào Hoá thần kỳ (1)

Một năm sau, Thanh Liên đường.

Vương Trường Sinh đang nói chuyện phiếm cùng Uông Như Yên, Trần Nhạc đi nhanh đến. Khí tức của hắn mạnh mẽ hơn không ít, rõ ràng đã tiến vào Trúc cơ kỳ.

“Trần đạo hữu… Không đúng, Trần tiền bối, đã lâu không gặp. Ta nói sao ngươi không đến Thanh Liên đường nữa, thì ra đã tiến vào Trúc cơ kỳ, chúc mừng nha!”

Vương Trường Sinh cười chúc mừng.

“Cũng nhờ linh khí Vương chưởng quầy bán cho ta. Nếu không ta không thể sống sót, chứ đừng nói tiến vào Trúc cơ kỳ.”

Trần Nhạc cảm kích nói. Hắn chuyển câu chuyện, rồi nói: “Ta đã gia nhập Tôn gia, các ngươi có hứng thú vì Tôn gia làm việc hay không? Dựa vào trình độ luyện khí và chế phù của các ngươi, khẳng định có thể gia nhập Tôn gia. Lão tổ Tôn gia có hơn ba là Kim Đan tu sĩ, các ngươi gia nhập Tôn gia cũng dễ dàng lên Trúc cơ hơn.”

“Đa tạ ý tốt của Trần tiền bối, chúng ta nhận tâm ý của ngươi là được rồi.”

Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt.

Trần Nhạc cố chấp khuyên bảo, Vương Trường Sinh kiên quyết cự tuyệt.

“Được rồi! Nếu các ngươi suy xét rõ ràng, có thể liên hệ ta bất cứ lúc nào. Cáo từ.”

Trần Nhạc cáo từ rời khỏi.

“Hắn đi sai đường rồi. Thời điểm yếu nhược có thể dựa vào người khác, nhưng nếu chỉ muốn dựa vào người khác, sẽ không có thành tựu gì.”

Vương Trường Sinh đạm mạc nói.

Uông Như Yên gật đầu đáp lời: “Mỗi người đều có con đường riêng, đường nhỏ tuy khác nhau, nhưng điểm đến giống nhau là được. Vẫn phải xem hắn đi như thế nào, đi sai còn có thể sửa đi lại. Chỉ sợ hắn khăng khăng cố chấp, một đường đi sai.”

Nửa năm sau, Tôn gia xung đột với một thế lực khác, Trần Nhạc chết trong một trận xung đột.

Thanh Liên đường cũng đóng cửa theo. Thời gian trôi qua, những tu sĩ khác cũng dần quên tiểu điếm Thanh Liên đường này.



Nam Hải, Kim Âu hải vực.

Một con cự quy lớn hơn trăm trượng trôi bồng bềnh trên mặt biển. Cự quy có đầu như kỳ lân, chính là Lân quy.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi trên lưng Lân quy. Uông Như Yên đang đàn tấu nhạc khúc, tiếng cầm uyển chuyển vang lên. Trên tay Vương Trường Sinh cầm một quyển sách cổ thật dày, xem chăm chú. Bên cạnh bày ra một lư hương màu xanh tinh mỹ, mùi đàn hương thoang thoảng bay ra.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên du lịch ở Đông Ly giới hơn hai mươi năm. Đông Hoang, Trung Nguyên, Bắc Cương và Tây Mạc đều đi một chuyến. Thể nghiệm những cuộc đời khác nhau, phàm nhân, hiệp khách, thương nhân, tiểu tu sĩ cấp thấp đều có, nhiều cảm xúc đan xen.

Lúc này, Vương Trường Sinh đã sử dụng Long nguyên bậc năm và Kim tuỷ đoán cốt đan. Nhục thân đã tăng cường thêm một bậc.

Dựa theo lời khí linh, Kim tuỷ đoán cốt đan là để hắn có thể sử dụng Cửu giao cổ. Cửu giao cổ chỉ có thể tu mới có thể sử dụng.

Tốc độ của Lân quy cũng không nhanh, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi trên lưng nó, tựa như giẫm trên đất bằng.

Một lát sau, tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên, tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

Vương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Uông Như Yên. Hắn phát hiện Uông Như Yên nhắm hai mắt, chau mày.

Tiếng đàn ngày càng dồn dập, làm cho người khác nghe xong tâm tình trào dâng. Hận không thể lập tức giết chết kẻ địch.

Tâm niệm Vương Trường Sinh vừa động, Lân quy ngừng lại.

Tay áo hắn run lên, bắn ra mười tám khoả Định hải châu. Hoá thành mười tám đạo lam quang, bay về bốn phía.

Hắn bấm niệm pháp quyết, tiếng gầm rú không ngừng vang lên. Mặt biến nhất thời vỡ tạc ra, lấy Lân quy làm trung tâm, mặt biển trong phạm vi ba tră dặm vọt lên từng đạo cột nước màu lam thô to, tổng cộng mười tám cột. Mười tám cột nước màu lam vọt lên tới trời cao, hội tụ đến cùng nhau. Hoá thành một đạo thuỷ mạc màu lam dày đặc, bao phủ phạm vi ba trăm dặm ở bên trong.

“Tất cả mọi người không thể tới gần nơi đây, kẻ vi phạm, nghiêm trị không tha.”

Thanh âm Vương Trường Sinh vang lên từ trên trời cao, phạm vi ngàn dặm đều có thể nghe được rõ ràng.

Hai mắt Uông Như Yên nhắm nghiền, sắc mặt có chút xanh mét. Tựa như gặp phải chuyện làm cho nàng mười phần tức giận.

Từng đạo sóng âm màu lam thổi quét ra, lần lượt đánh trên mặt biển. Mặt biển nhất thời vỡ tạc ra, bọt biển văng khắp nơi.

Thời gian từng chút một trôi qua, từng con yêu thú cấp thấp trồi lên mặt biển. Bên ngoài thân không có chút vết thương, nhưng toàn bộ lục phủ ngũ tạng đã bị chấn nát.

...

Năm tháng như thoi đưa, thời gian ba năm rất nhanh trôi qua.

Kim Âu hải vực, một phiến hài vực xanh thẳm.

Một đạo kim quang xuất hiện ở phía chân trời, vang lên tiếng nổ đùng thật lớn. Một mảng lớn đao khí màu đỏ từ trên trời giáng xuống, bổ lên trên mặt biển. Làm dậy lên vô số bọt biển, một đoàn yêu thú cấp thấp trồi lên, máu tươi nhiễm đỏ một mảnh nước biển.

Một cái đuôi chim dài của hải âu màu vàng rất nhanh xẹt qua từ trên cao. Toàn thân nó đầy vết thương, cánh phải không cánh mà bay, cánh trái có chút mất tự nhiên. Hiển nhiên là bị thương nặng.

Hải âu màu vàng phát ra từng tiếng kêu bén nhọn, cánh vỗ không ngừng, tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp đôi.

Một tiếng “Phành” trầm nặng, một màn hình màu lam như ẩn như hiện hiện lên giữa không gian trống rộng, chặn lại đường đi của hải âu màu vàng. Hải âu màu vàng thẹn quá hoá giận, há mồm phun ra một đạo hoả diễm màu vàng lớn bằng cánh tay trẻ con, đánh lên trên màn hình màu lam, làm bốc lên từng đợt khói trắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận