Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5800: Tin tức Thương Lê đảo

Hai ngày sau, một đạo độn quang màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa, sau khi lóe lên một cái, dừng ở trên không hòn đảo.

Độn quang thu liễm, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu xanh, đám người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thôn Thiên, Vương Hoàn Vũ đứng ở bên trên.

Uông Như Yên cầm trên tay Kim Thần Kính, Kim Thần Kính kịch liệt rung động, truyền ra một tràng thanh âm bén nhọn.

“Chính là nơi này, bọn hắn tựa như đi rồi.”

Uông Như Yên nhíu mày nói, đánh vào một đạo pháp quyết, mặt gương chợt xuất hiện ra lượng lớn phù văn huyền ảo, những phù văn này xoay vù vù, hóa thành một cái kim đồng hồ màu vàng, chỉ hướng tây nam.

Cái mũi Vương Thôn Thiên khẽ ngửi vài cái, bay tới trên đảo.

Hắn đi tới hang động trong lòng đất Bạch Thanh Thư và Bạch Ngữ Yên từng nán lại, ở trong căn phòng đá đã tìm được một ít vết máu.

Uông Như Yên cũng tìm được hai cái vòng tay trữ vật Bạch Thanh Thư chôn, như vậy, bọn họ không có cách nào lợi dụng Kim Thần Kính tìm được vị trí của đối phương nữa.

“Bọn hắn bôi linh dịch hoặc linh cao nào đó, che lấp mùi ban đầu, nhưng ta đã ghi nhớ khí tức bây giờ của bọn họ, có thể theo mùi của bọn họ truy tung.”

Vương Thôn Thiên nói.

Vương Trường Sinh lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, khuôn mặt Vương Thu Lâm xuất hiện ở trên mặt gương.

“Tổ phụ, vị trí của cô ta luôn luôn thay đổi, hẳn là muốn đi chỗ nào đó. Nhìn từ tuyến đường của cô ta, mọi người một mực hướng về phía đông nam truy tung, liền có thể đuổi kịp cô ta. Cháu cách một đoạn thời gian bói toán một lần, chỉ cần cô ta thay đổi vị trí, cháu lập tức dùng Truyền Tiên Kính thông báo ngài.”

Vương Thu Lâm nói.

“Được!”

Vương Trường Sinh đáp ứng.

“Chúng ta thay đổi dung mạo, tránh phiền toái không cần thiết.”

Vương Trường Sinh nói xong lời này, lấy ra Mặt Nạ Thiên Huyễn đeo lên, Vương Thôn Thiên và Vương Hoàn Vũ thì ăn vào một viên thuốc màu vàng, ngũ quan và khí tức đều đã thay đổi, Uông Như Yên cũng đeo Mặt Nạ Thiên Huyễn, thay đổi dung mạo.

Vương Trường Sinh còn chưa từng giao thủ với tu sĩ Chân Tiên nắm giữ thần thông thần hồn, cũng không dám sơ ý, ai biết sẽ có tu sĩ khác đi ngang qua hay không.

Thay đổi dung mạo, bọn họ có thể lớn mật ra tay.

Ra khỏi hang động, Vương Trường Sinh lấy ra Thuyền Ngọc Bích, chở bọn họ bay về phía đông nam, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời.

Màn đêm buông xuống, bóng đêm như nước.

Một vầng trăng sáng treo ở trên bầu trời, gió biển thổi từng cơn.

Một hòn đảo hoang phạm vi trăm dặm, trên đảo thảm thực vật thưa thớt, có thể nhìn thấy lượng lớn tảng đá, một cái hang động trong lòng đất.

Bạch Thanh Thư và Bạch Ngữ Yên ngồi ở trên mặt đất, đang nói cái gì.

“Dựa theo tốc độ bây giờ của chúng ta, không cần tới hai ngày, liền có thể hội hợp với cao tổ phụ. Hắn có biện pháp tiến vào Thương Lê đảo, nhưng động tĩnh có thể khá lớn, sẽ đưa tới tu sĩ khác, hắn chờ chúng ta hội hợp lại tiến vào Thương Lê đảo.”

Bạch Thanh Thư nói.

“Nếu là có thể nắm giữ Thương Lê đảo, chúng ta liền không cần bôn ba, phát sầu vì tài nguyên tu tiên nữa.”

Bạch Ngữ Yên cười nói, giọng điệu hơi vô lực.

Bọn họ đã tiến vào địa bàn của Hạo Nguyệt minh, một đường không ngừng thay đổi dung mạo, kẻ địch không có khả năng theo dõi tới đây.

“Hừ, chờ ta tu vi tiến nhanh, nhất định tìm được hai tu sĩ Chân Tiên kia, mang bọn hắn nghiền xương thành tro.”

Bạch Thanh Thư mặt đầy sát khí.

Đúng lúc này, đỉnh đầu của hắn nổi lên một trận gợn sóng, một lỗ thủng thật lớn hiện ra, một làn sóng âm màu lam thổi quét ra, lao thẳng đến bọn họ.

“Không ổn, địch tấn công...”

Bạch Thanh Thư đang muốn làm phép ngăn cản, một giọng nữ tử dễ nghe vang lên: “Có thể khiến chủ nhân nhà ta tự mình ra tay, các hạ cũng đủ để kiêu ngạo rồi, ngoan ngoãn chịu chết đi! Đừng giãy giụa vô vị.”

Nghe xong lời này, Bạch Thanh Thư và Bạch Ngữ Yên vẻ mặt hoảng hốt, trước mắt trời đất xoay chuyển một phen, ánh mắt bọn họ dại ra, lâm vào ảo cảnh.

Sóng âm màu lam lướt qua thân thể hai người, hai người nhanh chóng ngã xuống đất, đôi mắt lồi ra.

Sóng âm màu lam đánh trên mặt đất, mặt đất nổ tung, toàn bộ hang động đều sụp đổ.

Một cái Nguyên Anh nhỏ từ trong cơ thể Bạch Ngữ Yên bay ra, thân thể Bạch Thanh Thư hóa thành một cái ngọc bội lóe ra hào quang vàng óng.

“Bốp” một tiếng, ngọc bội màu vàng tan vỡ.

Một mảng hào quang màu vàng từ trong lỗ thủng bay ra, bao phủ Nguyên Anh nhỏ, cuốn vào trong lỗ thủng.

Hư không ngoài mấy vạn dặm sáng lên một đạo hào quang vàng óng, hiện ra bóng người Bạch Thanh Thư, ánh mắt hắn kinh hãi.

Hắn không thể nghĩ ra, kẻ địch là như thế nào biết vị trí của bọn họ? Thế mà còn nắm giữ thần thông không gian.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, một đợt thanh âm sóng triều tận trời vang lên, mặt biển nổ tung, một vòi rồng sóng nước lớn vô cùng phóng lên trời, lao thẳng đến Bạch Thanh Thư.

Tay phải Bạch Thanh Thư hướng về phía dưới chém một phát, một đạo kiếm quang màu trắng quét ra, chém về phía vòi rồng sóng nước.

Kiếm quang màu trắng và vòi rồng sóng nước va chạm, chém vòi rồng sóng nước thành hai nửa. Một nắm đấm khổng lồ màu lam chợt lóe ra, chém kiếm quang màu trắng vỡ nát, lao thẳng đến Bạch Thanh Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận