Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5885: Cao gia lấy lòng (1)

Trả lời bọn họ chính là hoàn toàn yên tĩnh, hai con hỗn độn thú bốn màu nhào tới, bổ ngã bọn họ xuống đất, mặc dù có Hỗn Độn giáp trụ bảo hộ, bọn họ bị hỗn độn thú đè ép, căn bản không đứng dậy nổi.

Lại là bốn đạo hắc quang bắn đến, chuẩn xác đánh lên trên thân của bọn họ, hai người kêu rên liên hồi, thần hồn bị trọng thương, phản ứng của hai người chậm lại, bị hỗn độn thú xé thành mảnh nhỏ, Hỗn Độn giáp trụ cũng bị hủy đi.

Hỏa quang đỏ rực tan đi, cả tòa trang viên bị san thành bình địa, năm người bọn Vương Thanh Sơn không biết tung tích.

Hỗn độn thú sáu màu lao lên, cái mũi khẽ ngửi mấy lần, chưa phát hiện mùi của năm người bọn Vương Thanh Sơn.

“Tìm bọn hắn, diệt bọn hắn.”

Hỗn độn thú sáu màu lớn tiếng nói, hỗn độn thú khác tựa như nghe hiểu nó, hướng về bốn phương tám hướng tỏa ra, tìm kiếm tiên nhân trong thành.

...

Một mảng thảo nguyên mênh mông vô bờ, một con thuyền khổng lồ hào quang vàng óng lấp lóe nhanh chóng lướt qua không trung, trên thuyền có tám khẩu hạ phẩm Diệt Tiên Pháo, một đội tu sĩ đứng trên boong tàu, kẻ cầm đầu là Mộ Dung Chính Hiền.

Mộ Dung Vân Thường đụng phải Thiên Cơ thành hiện thế, ngay lập tức thông báo bọn họ, sau đó tiến vào Thiên Cơ thành tầm bảo.

Mộ Dung Chính Hiền tự mình dẫn đội, đi Bạch Mã sơn mạch, hi vọng có thể đuổi kịp.

Mộ Dung Vũ Hà từ trong khoang đi ra, bước nhanh đi đến bên người Mộ Dung Chính Hiền, nói: “Việc lớn không ổn rồi, bản mạng hồn đăng của Chính Hiền lão tổ, Vân Thường lão tổ cùng Vân Sóc lão tổ đã tắt, bản mạng hồn đăng của Lý đạo hữu cũng đã tắt, xem ra bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Mộ Dung Chính Hiền nhíu mày, nói: “Tăng thêm tốc độ, hi vọng kịp.”

Hắn bấm pháp quyết, con thuyền khổng lồ vàng óng lập tức nở rộ hào quang vàng óng, tăng tốc.



Thiên Cơ thành, trên con đường rộng rãi nào đó, tiếng nổ không ngừng vang, ánh lửa ngập trời, một ông lão áo bào vàng bụng phệ từ trên trời giáng xuống, nện thật mạnh ở trên một tòa lầu các màu xanh, đập ra một cái hố khổng lồ.

Ông lão áo bào vàng phun ra một ngụm tinh huyết lớn, sắc mặt tái nhợt đi. Lão còn chưa kịp thở, một con hỗn độn thú năm màu loại phi hành từ trên trời giáng xuống, một đôi móng vuốt lao thẳng đến đầu của hắn.

Ông lão áo bào vàng bấm pháp quyết, một ngọn lửa màu đỏ càn quét ra, nghênh đón.

Lão lấy ra năm cây phi đao lóe ra hào quang vàng óng, kết hợp một thể, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ màu vàng, chém về phía hỗn độn thú năm màu.

Ngọn lửa màu đỏ đánh lên trên thân hỗn độn thú năm màu, giống như gãi ngứa, ngoài thân hỗn độn thú năm màu nở rộ ra linh quang năm màu, lửa nháy mắt tán loạn, lưỡi đao khổng lồ màu vàng đánh lên trên thân hỗn độn thú năm màu, lưu lại một vết chém mờ nhạt như không thấy.

Móng vuốt hỗn độn thú năm màu thoải mái xuyên thủng hộ thể linh quang của hắn, móng vuốt đục lỗ đầu hắn, một cái Nguyên Anh nhỏ bé bay ra khỏi cơ thể, bị hỗn độn thú năm màu nuốt lấy.

Hỗn độn thú năm màu hướng về nơi xa bay đi, rời khỏi nơi này.

Không qua bao lâu, một vật thể màu đen hình tròn động đậy một cái, rõ ràng là một con xuyên sơn giáp, nhưng nó co thành một cục, không cẩn thận quan sát, căn bản không phát hiện được.

Trong cơ thể xuyên sơn giáp, năm người bọn Vương Anh Kiệt tụ tập cùng một chỗ.

Trên tay Vương Anh Kiệt nâng Kim Lung Châu, Kim Lung Châu nở rộ ra hào quang vàng óng chói mắt.

“Hướng tây nam có một tòa pháp trận, không biết có phải truyền tống trận hay không.”

Vương Anh Kiệt nói.

Căn cứ tu sĩ Mộ Dung gia nói, đại bộ đội Mộ Dung gia đang trên đường, không biết khi nào chạy tới, nếu bọn họ vừa rời khỏi Thiên Cơ thành, vừa vặn đụng phải tu sĩ Kim Tiên của Mộ Dung gia, vậy chỉ còn đường chết.

Biện pháp tốt nhất là tìm được đầu mối then chốt khống chế, sau đó truyền tống rời khỏi, tiếp theo là tìm được truyền tống trận ngẫu nhiên, cũng có thể truyền tống rời khỏi.

Trong thành có quá nhiều cấm chế, còn có không ít hỗn độn thú, bọn họ không có cách nào quang minh chính đại tìm kiếm đầu mối then chốt khống chế hoặc là truyền tống trận ngẫu nhiên.

“Đi qua nhìn xem đi! Cẩn thận một chút.”

Vương Thanh Sơn nói.

Vương Anh Kiệt gật gật đầu, bấm pháp quyết, thân thể con rối thú xuyên sơn giáp co thành một cục, biến thành một quả cầu, dọc theo con đường lăn lộn, tốc độ cũng không nhanh.

Một canh giờ sau, con rối thú xuyên sơn giáp lăn vào cỏ dại, không nhúc nhích.

Không qua bao lâu, một con hỗn độn thú bốn màu loại phi hành từ trên cao bay qua, tốc độ rất nhanh.

Nửa canh giờ sau, con rối thú xuyên sơn giáp lăn ra khỏi cỏ dại, dọc theo con đường lăn về phía trước.

Trên đường tới đây, thỉnh thoảng có hỗn độn thú đi qua, con rối thú xuyên sơn giáp không thể không dừng lại, cũng may con rối thú không có mùi của vật còn sống, co thành một cục rất dễ dàng nhận lầm thành tảng đá.

Hai ngày sau, con rối thú xuyên sơn giáp xuất hiện ở chân một ngọn núi cao thế núi hiểm trở, giữa sườn núi trở lên có không ít kiến trúc, chân núi là một con đường, có không ít kiến trúc.

Trên tay Vương Anh Kiệt nâng Kim Lung Châu, nhíu mày.

“Đỉnh núi có một con hỗn độn thú năm màu, không biết tu vi, nếu là hỗn độn thú Kim Tiên kỳ, chúng ta liền phiền toái rồi.”

Vương Anh Kiệt nhíu mày nói.

“Pháp trận ở nơi nào?”

Vương Thanh Sơn hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận