Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2689: Thanh Liên tiên lữ đuổi tới, bình ổn chiến loạn (2)

Trong đầu nàng xuất hiện một bóng người khôi ngô, nhưng rất nhanh, nàng lắc đầu, bóng người nọ tán loạn không thấy.

“Không biết có người đến cứu ta hay không.”

Tử Nguyệt tiên tử thở dài nói. Nàng làm sao nghĩ đến được mình sẽ bị vây ở nơi này. Hiện tại nếu chỉ dựa vào năng lực của chính mình, nàng không thể nào thoát vây.



Bên ngoài bí cảnh, Vương Thanh Thiến, Nghiễm Đông Nhân và Huyền Linh chân nhân ngồi vây quanh một bàn đá. Trên bàn đá trải một tấm da thú màu xanh, trên da thú là lộ tuyến Huyền Linh chân nhân đã đi trong bí cảnh.

Bọn họ phân tích Vương Thanh Sơn và Tử Nguyệt tiên tử có khả năng bị nhốt ở nơi nào, để thuận tiên phái người đến cứu bọn họ.

Tiếc nuối chính là, chỗ bí cảnh này quá lớn, suy xét đến sự tồn tại của yêu thú bậc năm, ba người Vương Thanh Thiến không tiến vào bí cảnh. Phái Kim Đan tu sĩ tiến vào, tổn thất thảm trọng, chỉ có Vương Hoa Dương còn sống đi ra.

“Xem ra chỉ có thể chờ cha mẹ đến đây. Cũng không biết tộc nhân đã liên hệ được với bọn họ hay chưa?”

Vương Thanh Thiến thở dài nói, vẻ mặt u sầu.

Vương Thanh Sơn đã mất tích được nửa năm, thời gian càng dài, Vương Thanh Sơn càng nguy hiểm.

“Sao rồi? Vẫn chưa có tin tức của Thanh Sơn sao?”

Giọng nói trầm trọng của nam chợt vang lên.

Vừa dứt lời, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cùng đi đến. Hơn mười Nguyên Anh tu sĩ đi theo phía sau họ.

Mười Nguyên Anh tu sĩ này đều là người của Thiên Hồ giới. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biểu lộ một ít thực lực, bọn họ liền ngoan ngoãn quy thuận Vương gia. Đổi lại, môn phái và gia tộc của bọn họ sẽ được Vương gia che chở.

Ngoại trừ mười Nguyên Anh tu sĩ, còn có hơn năm mươi Kim Đan tu sĩ. Đều là tu sĩ Thiên Hồ giới được Vương Trường Sinh thu phục dọc đường.

Cần phải có thời gian thăm dò bí cảnh. Thời gian càng dài, Vương Thanh Sơn càng nguy hiểm. Vương gia không có nhiều cao thủ ở Thiên Hồ giới. Cho dù bọn họ tiến vào bí cảnh, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào thăm dò rõ ràng. Bí cảnh có yêu thú bậc năm rất nguy hiểm, vẫn nên để người ngoài vào thăm dò thì tốt hơn. Nếu bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vương Trường Sinh cũng có thể xuất ra một chút bồi thường.

“Cha, mẹ, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi. Thất ca và Điền sư thúc thăm dò bí cảnh này sau đó mất tích. Suy xét đến sự tồn tại của yêu thú bậc năm, chúng ta có phái vài vị Kim Đan tu sĩ tiến vào, tổn thất thảm trọng.”

Vương Thanh Thiến một năm một mười kể hết tất cả chuyện đã trải qua, giọng điệu trầm trọng.

“Sư phụ, ngài trước về Huyền Linh môn toạ trấn đi. Lấy danh nghĩa của chúng ta phân phó xuống, nghiêm cấm tu sĩ Đông Ly giới đại khai sát giới. Cần làm chủ cho các thế lực Thiên Hồ giới. Mũi tên này nếu bay quá đà, sẽ khơi dậy phản cảm của tu sĩ Thiên Hồ giới.”

Vương Trường Sinh nói với Nghiễm Đông Nhân. Trên đường bọn họ tới đây nhìn thấy lượng lớn tu sĩ đang chém giết, đều là vì cướp đoạt tài nguyên tu tiên.

Thiên Hồ giới bị ma tộc thống trị hơn ngàn năm, quả thật không thiếu phụ thuộc đáng tin cậy. Đại bộ phận thế lực vẫn rất thức thời, nhưng tu sĩ Đông Ly giới và Thiên Lan giới giết đỏ cả mắt rồi. Khắp nơi tập kích các thế lực Thiên Hồ giới, đã khiến cho tu sĩ Thiên Hồ giới phản kháng. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

“Chuyện này sợ là khó làm. Những người này đã giết đỏ cả mắt rồi. Lúc trước còn có ba Nguyên Anh tu sĩ định tập kích bọn Hoa Dương.”

Nghiễm Đông Nhân lộ vẻ khó xử. Quyết sách của Vương Trường Sinh là đúng, nhưng tu sĩ Đông Ly giới và Thiên Lan giới đã giết đỏ cả mắt, những Hoá Thần tu sĩ khác thì vội vàng cướp đoạt tài nguyên tu tiên. Căn bản không ai quan tâm đến sống chết của tu sĩ Thiên Hồ giới. Ngay cả Thiên Hồ chân quân cũng vội vàng chiếm lĩnh địa bàn, muốn sớm ngày trùng kiến tông môn.

“Người khác chúng ta không thể xen vào, nhưng địa bàn Vương gia khống chế, toàn bộ tu sĩ phải tuân thủ quy củ. Kể giết người lung tung giết không tha, cướp bóc tài vật cũng giết không tha, cưỡng hiếp phụ nữ giết không tha. Nếu có thế lực nguyện ý dựa vào chúng ta, chúng ta hoan nghênh. Nhưng không thể giết người đoạt bảo ở nơi có cờ hiệu của chúng ta. Kể từ ngày mệnh lệnh bắt đầu, tu sĩ trong địa bàn chúng ta khống chế phải tuân thủ ba quy định này. Bao gồm cả tu sĩ Vương gia và tu sĩ Trấn Hải tông.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh nghiêm khắc. Bọn họ trước đó đã phân chia địa bàn, nhưng nói là một chuyện, chấp hành như thế nào lại là một chuyện khác.

Có sẵn ví dụ ở trước mắt, tu sĩ Thiên Lan giới xâm nhập địa bàn của Vương gia, tập kích thế lực tu tiên nơi đó, cướp đoạt lượng lớn tài vật. Lấy lý do là thay trời hành đạo. tu sĩ Vương gia tức giận noi theo, chạy đến địa bàn của thế lực khác đoạt lấy tài nguyên tu tiên. Kể từ đó, mọi người nơi theo nhau, tay ai nấy cũng đều không sạch sẽ, rất khó nói ai sai ai đúng.

Kế sách hiện tại là nhanh chóng bình ổn chiến loạn, Thiên Hồ giới đã chết rất nhiều tu sĩ rồi. Thật vất vả mới có thể cưỡng chế đuổi ma tộc đi, bọn họ không thể trở thành ma tộc thứ hai.

“Được, ta lập tức đi làm.”

Nghiễm Đông Nhân đáp ứng xuống dưới, dẫn theo Vương Hoa Dương và mười mấy tu sĩ rời khỏi.

“Vương tiền bối anh minh, vãn bối nguyện làm cây lao trong tay Vương tiền bối.”

Một ông lão áo bào xanh vẻ mặt nịnh nọt nói. Hắn họ Dương tên Phong Minh, Nguyên Anh trung kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận