Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3087: Ngộ phục (1)

Một mảng đầm lầy rộng lớn vô cùng, mặt đất có lượng lớn hố nước, một làn chướng khí màu xanh phiêu đãng ở trên không, một nam tử trung niên dáng người béo khống chế hai bánh xe khổng lồ hào quang màu đỏ lập lòe, phát ra những ngọn lửa màu đỏ, công kích một con bạch tuộc màu đen to như ngọn núi nhỏ, bạch tuộc có mười tám xúc tu màu đen thô to.

Nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ.

Hai bánh xe khổng lồ màu đỏ lục tục đánh ở trên thân bạch tuộc màu đen, truyền ra tiếng “keng keng” trầm đục, vẫn chưa thể tạo thành thương tổn lớn bao nhiêu cho yêu thú này.

Trong mắt nam tử trung niên chợt lóe lên sự tàn khốc, lật tay lấy ra một tấm phù triện hào quang màu vàng lập lòe, linh khí kinh người, hiển nhiên là phù triện bậc sáu.

Cổ tay hắn rung lên, bắt pháp quyết, phù triện màu vàng nhất thời nổ tung ra, hóa thành mấy vạn đọa hào quang màu vàng mảnh mai, hướng thẳng đến bạch tuộc màu đen.

Một đợt tiếng rít thê lương vang lên, bạch tuộc màu đen bị hào quang màu vàng dày đặc đâm thành cái sàng, hóa thành một đống thịt nát.

Nam tử trung niên thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng lúc này, một tiếng xé gió chói tai vang lên, một đạo hào quang màu đen bắn nhanh đến.

Nam tử trung niên biến sắc hẳn, bắt pháp quyết, hai bánh xe khổng lồ màu đỏ hướng thẳng đến hào quang màu đen, cũng bỏ thêm lên trên người mấy lớp phòng ngự.

“Phành phành” hai tiếng trầm đục, hai bánh xe khổng lồ màu đỏ bay ngược đi, hào quang màu đen xuyên thủng phòng ngự của nam tử trung niên, hơn nữa xuyên thủng trái tim hắn, cuốn vào trong mồm một con cóc màu đen to như ngọn núi nhỏ không thấy nữa.

...

Một mảng rừng trúc màu đỏ rậm rạp, một nữ tử váy xanh mặc trang phục Huyền Thanh phái đứng ở một gò đất, vẻ mặt của nàng khẩn trương, mấy trăm vạn con yêu ong màu xanh bao vây kín lấy nàng.

Ong chúa dang cánh ra lớn hơn trăm trượng, phun ra một ngọn lửa màu xanh thô to, hướng thẳng đến nữ tử váy xanh.

Ong yêu khác nhao nhao noi theo, phun ra từng ngọn lửa màu xanh.

Ầm ầm ầm, phạm vi vài dặm biến thành một biển lửa màu xanh, nữ tử váy xanh trực tiếp biến thành tro bụi.

...

Một mảng rừng rậm âm u ẩm ướt, phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là cây lớn chọc trời cao hơn trăm trượng.

Một thiếu phụ váy tím mặc trang phục Vạn Linh môn vẻ mặt kích động, nàng hóa thành một đạo độn quang, nhanh chóng lao về phía bầu trời.

Nàng vừa bay cao hơn trăm trượng, một trọng lực mạnh mẽ bỗng dưng hiện ra, thân thể không chịu khống chế rơi về phía mặt đất.

Sắc mặt nàng hoảng hốt, vội vàng lấy ra một hạt châu màu bạc nhạt, ném về phía mặt đất.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ vang lên, phạm vi mười mấy dặm bị một ngọn lửa màu bạc bao phủ, sóng nhiệt kinh người khiến hư không vặn vẹo biến hình.

Lượng lớn cây gỗ hóa thành tro tàn, thế lửa nhanh chóng mở rộng.

Một tiếng rống quái dị đến cực điểm vang lên, bên trong biển lửa màu bạc sáng lên một đạo hào quang màu vàng lóa mắt, lửa chợt tán loạn.

Mặt đất nứt ra, một con bọ cạp khổng lồ màu vàng lớn hơn trăm trượng từ lòng đất chui ra, trên lưng có một khuôn mặt người dữ tợn.

“Nhân Diện Hạt bậc sáu!”

Thiếu phụ váy tím sợ tới mức mất vía, còn chưa kịp làm ra phản ứng khác, trọng lực chợt tăng lên, thân thể nhanh chóng bay về phía mặt đất.

Một đợt tiếng xé gió vang lên, gai đuôi bọ cạp khổng lồ màu vàng xuyên thủng phòng ngự của thiếu phụ váy tím, thiếu phụ váy tím cảm giác ngực chợt lạnh, một cái đuôi móc màu vàng xuyên qua ngực của nàng.

Bọ cạp khổng lồ màu vàng phun ra một quầng hào quang màu vàng, mang nàng cả người lẫn Nguyên Anh đều cuốn vào trong mồm, nuốt xuống.



Một hang động bí ẩn trong lòng đất, thỉnh thoảng truyền ra một tràng tiếng ầm ầm thật lớn, đất rung núi chuyển.

Hang động có kích thước vạn trượng, đỉnh là thạch nhũ màu lam rậm rạp, vách đá lồi lõm không bằng phẳng, mơ hồ chiếu rọi ra từng đợt hào quang màu xanh, tựa như là khoáng thạch nào đó.

Một con vượn khổng lồ màu vàng cao hơn mười trượng điên cuồng công kích Lân Quy, toàn thân con vượn khổng lồ màu vàng trải rộng lông bờm màu vàng, mồm rộng có răng nanh, tròng mắt là màu vàng.

Vương Trường Sinh đứng ở một bên, không có ý tứ nhúng tay.

Trên trời có một đám lôi vân màu lam, từng đạo lôi mâu màu lam thô to đánh xuống, con vượn khổng lồ màu vàng bị lôi mâu màu lam bổ trúng, nhất thời phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết thê lương, lượng lớn lông bị thiêu hủy.

Con vượn khổng lồ màu vàng phát ra một tiếng rống phẫn nộ, phun ra một làn sóng âm màu vàng, nhưng còn chưa tới gần Lân Quy trăm trượng, đã bị tia chớp màu lam nó phun ra đánh tan.

Rống!

Lân Quy phát ra một tiếng rống trầm thấp, hơn ngàn đạo lôi mâu màu lam trút xuống, bao phủ thân thể con vượn khổng lồ màu vàng.

Không qua bao lâu, lôi quang màu lam tan đi, trên mặt đất có thêm một cái hố thật lớn, có thể nhìn thấy một ít thịt nát cháy trụi.

“Xem ra ngươi sau khi tiến vào bậc năm, thần thông quả thật tăng cường không ít.”

Mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ khen ngợi. Lân Quy tựa như nghe hiểu lời của Vương Trường Sinh, phát ra tiếng rống trầm thấp, hồ quang ngoài thân nhảy lên không ngừng, tựa như là đang hướng Vương Trường Sinh tranh công.

Vương Trường Sinh tựa như đã phát hiện cái gì, phất cổ tay, một đạo hào quang màu vàng bay ra, chính là Thôn Kim Nghĩ Hậu, khí tức của Thôn Kim Nghĩ Hậu đã cường đại hơn rất nhiều, đã là bậc năm hạ phẩm.

“Ngươi cũng quá biết chọn thời điểm thức tỉnh rồi.”

Vương Trường Sinh khẽ cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận