Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1927: Nuôi hổ tạo thành họa (1)

Bạch Linh Nhi vừa nghĩ tới việc này, tức không biết phải đánh vào đâu, nếu không phải Vương Thanh Sơn, nàng cũng sẽ không làm linh sủng cho Tống Tịch Nhược trăm năm.

“Chuyện này bỏ qua từ đay, chúng ta mỗi người bớt một câu, Linh Nhi, chúng ta đi.”

Bạch Hâm không muốn ở lâu, phương diện này đề cập đến Vạn Hoa cung bị diệt, hắn không muốn nhiều lời.

“Vãn bối cung tiễn Bạch tiền bối.”

Tống Tịch Nhược tự mình tiễn Bạch Hâm cùng Bạch Linh Nhi rời khỏi, không dám có chút chậm trễ.

...

Đông Hoang, Ngụy quốc.

Uông gia bảo, Uông Vũ Phỉ là tộc nhân tu vi cao nhất Uông gia, nàng có tu vi Kết Đan tầng sáu, dựa theo bối phận, nàng cần xưng hô Uông Như Yên một tiếng cô thái nãi.

Mấy năm nay, may mà có Uông Như Yên quan tâm, Uông gia phát triển càng ngày càng tốt, ở Nam Hải cũng có mấy gian cửa hàng.

Uông Vũ Phỉ rất rõ, Vương gia sớm hay muộn sẽ xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, nàng vẫn luôn phái người lưu ý tình huống Thanh Liên sơn trang.

Phòng nghị sự, Uông Vũ Phỉ đang nói cái gì với mấy hậu bối.

“Nam Hải không thể so với Đông Hoang, đi Nam Hải, các ngươi mọi chuyện vâng theo mệnh lệnh của Vương gia, Vương gia mới là chỗ dựa của chúng ta, biết chưa?”

Uông Vũ Phỉ dạy dỗ.

“Vâng, lão tổ tông, cháu nhớ kỹ rồi.”

Đúng lúc này, một nam nhân trung niên nhã nhặn bước nhanh đi đến, có chút kích động nói: “Lão tổ tông, Thanh Liên kiếm tôn đến rồi, ngay tại bên ngoài Uông gia bảo.”

Thanh Liên kiếm tôn Vương Thanh Sơn, hắn trẻ tuổi thành danh, tu sĩ cấp cao của Đông Hoang đều từng nghe nói Thanh Liên kiếm tôn, Uông Vũ Phỉ tự nhiên biết sự tồn tại của Vương Thanh Sơn.

“Cái gì? Mau mời.”

Uông Vũ Phỉ biến sắc, vội vàng ra nghênh đón.

Bên ngoài Uông gia bảo, một con thuyền bay màu xanh lơ lửng giữa không trung, Vương Thanh Sơn nhiều vị tu sĩ Vương gia đứng ở trên thuyền bay màu xanh.

Vương Thanh Sơn sau khi quay về Đông Hoang, trước sau chạy đi Thái Nhất tiên môn, Vạn Hoa tông, Đường gia, nói cho bọn họ tin tức xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, thuận tiện mời bọn họ hỗ trợ, quan tâm Thanh Liên sơn trang nhiều hơn.

Chưởng môn Thái Nhất tiên môn biết được tin tức này, vui mừng quá đỗi, đáp ứng hỗ trợ bố trí trận pháp. Vương gia xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, có trợ giúp tăng mạnh quan hệ của Thái Nhất tiên môn cùng Vương gia.

Vạn Hoa tông và Đường gia cũng đồng ý hỗ trợ, cái này đối với bọn họ mà nói không phải việc gì khó.

Trừ các thế lực này, Vương Thanh Sơn phái ra lượng lớn tộc nhân, phát thiệp mời rộng khắp cho thế lực Đông Hoang, hắn phải xử lý thật tốt việc này.

Chịu Uông Như Yên nhờ, Vương Thanh Sơn thuận đường hỏi thăm Uông gia bảo một lần, sức ảnh hưởng của Uông gia từng năm tăng lên, cũng có thể giúp đỡ.

Uông Vũ Phỉ từ trong Uông gia bảo bay ra, khom mình hành lễ: “Vãn bối Uông Vũ Phỉ bái kiến Vương tiền bối.”

“Hai nhà chúng ta là thông gia, Uông tiểu hữu không cần khách khí như thế, cửu thẩm bảo ta đến thăm các ngươi chút.”

Vương Thanh Sơn cười nói.

“Vãn bối đã lâu chưa gặp cô thái nãi (bà cô tổ), làm phiền cô thái nãi quan tâm rồi, mời Vương tiền bối bên trong.”

Uông Vũ Phỉ không dám sơ suất, tự mình mời Vương Thanh Sơn vào Uông gia bảo.

Không qua bao lâu, Vương Thanh Sơn liền xuất hiện ở phòng nghị sự, hàn huyên nói mấy câu đơn giản, Vương Thanh Sơn vào thẳng đề tài chính: “Chúng ta tính xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, cửu thẩm bảo các ngươi hỗ trợ, mời thêm một ít khách khứa, làm thanh thế lớn một chút.”

“Quá tốt rồi, vãn bối nhất định tận tâm hết sức làm tốt việc này.”

Uông Vũ Phỉ lập tức đáp ứng. Vương gia xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, đối với Uông gia mà nói cũng là một chuyện tốt.

Một tháng sau, tin tức Vương gia xây dựng lại Thanh Liên sơn trang nhanh chóng truyền lưu ra ở Đông Hoang, thế lực có uy tín danh dự đều nhận được thiệp mời.

...

Khánh quốc, Hắc Ưng sơn mạch.

Nơi này là một chi nhánh của Vương gia, Vương Hữu San là gia chủ.

Dưới tình huống bình thường, Vương Hữu San đều đang bế quan tu luyện, tộc nhân sẽ không tùy tiện quấy rầy, công việc trong tộc có ba vị tộc lão giúp đỡ giải quyết.

Mật thất nào đó, Vương Hữu San đang tu luyện, một màn nước màu lam che kín toàn thân nàng.

Một lát sau, màn nước màu lam tan đi, Vương Hữu San mở mắt, phun ra một ngụm khí đục thật dài.

“Rốt cuộc tiến vào Kết Đan tầng sáu rồi.”

Vương Hữu San vui vẻ ra mặt, nàng bế quan mười mấy năm, rốt cuộc tu luyện đến Kết Đan tầng sáu.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc này, một tràng tiếng hú dồn dập vang lên, Vương Hữu San lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh to bằng bàn tay, đánh vào một pháp quyết, một giọng nam tử vui sướng chợt vang lên: “Lão tổ tông, việc vui rất lớn, gia tộc muốn xây dựng lại Thanh Liên sơn trang.”

“Cái gì? Xây dựng lại Thanh Liên sơn trang?”

Vương Hữu San đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt trở nên kích động.

Làm tộc nhân năm đó may mắn tránh thoát một kiếp, nàng càng thêm khát vọng xây dựng lại Thanh Liên sơn trang, quay về đất tổ.

“Không sai, đây là mệnh lệnh của Thanh Sơn lão tổ tông, lão tổ tông bảo chúng ta di chuyển toàn bộ đến đất tổ Thanh Liên sơn trang, ngài xem?”

“Lập tức triệu tập tộc lão bàn bạc việc này, mau chóng di chuyển cả tộc.”

Vương Hữu San trầm giọng phân phó, nàng nằm mơ cũng muốn một ngày này.

“Vâng, lão tổ tông.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận