Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1645: Cửu tiêu độn linh phù (2)

Bạch Hoa sơn mạch nằm ở tây bắc bộ của Vân Lam châu, diện tích mười vạn dặm, sinh trưởng lượng lớn Bạch hoa thụ. Bạch hoa thụ là một loại tài liệu luyện chế tốt nhất, nơi này là đại bản doanh của Miêu gia.

Bên ngoài Bạch Hoa sơn mạch có một toà Bạch hoa sơn, nhân ngọn núi giống giống như một cây bạch hoa thụ nên được đặt cái tên này. Phi tiên đại hội đều tổ chức ở trong này.

Bạch hoa núi cao nghìn trượng, thế núi hiểm trở. Từ trên núi dẫn đến đỉnh núi trải rộng kiến trúc lớn nhỏ không đồng nhất. Lượng lớn tu sĩ đi lại trên núi, âm thanh thét to vang lên không ngừng.

Đỉnh núi có một toà quảng trường đá rộng ngàn mầu, tụ tập mấy ngàn tu sĩ. Trung ương quảng trường đá là một lôi đài nhỏ hình tròn. Một lớp màn hình thổ hoàng sắc che kín cả toà lôi đài. Bên trên màn hình màu vàng có một đồ án hình rùa trông rất sống động.

Mấy ngàn tu sĩ tụ tập trên quảng trường, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía lôi đài hình tròn.

Trên lôi đài, Vương Thanh Sơn cầm Thanh Ly kiếm trong tay, thần sắc lạnh nhạt. Ở đối diện hắn, là một thanh niên áo lam phong thái nhã nhặn. Thanh niên áo lam trên tay nắm một cây bút ngọc màu lam nhạt. Một thanh kình thiên cự kiếm hơn trăm trượng lơ lửng trên đỉnh đầu thanh niên áo lam, tuỳ thời chém xuống.

Tu sĩ cao giai của tu tiên giới Trung Nguyên tương đối nhiều, nhiều hội giao lưu đạo pháp. Vương Thanh Sơn đụng tới đều là các tu sĩ tham gia, cùng những tu sĩ khác trao đổi tâm đắc tu luyện, bình cảnh của hắn có chút buông lỏng.

“Ha ha, Vương đạo hữu kiếm thuật cao siêu, Miêu mỗ bội phục. Không hổ là chất tử của Thanh Liên tiên lữ. Khó trách ngươi có thể ngang tay với Độc Cô đạo hữu của Đại Yến thập bát kiệt. Trận tỷ thí này, ta thua.”

Thanh niên áo lam cười ha ha, hào sảng nói.

Thanh niên áo lam họ Miêu tên Giai Nhạc, là đệ tử trung tâm của Miêu gia, Kim Đan tầng bảy.

Phi tiên đại hội chia làm đấu văn và đấu võ. Đấu văn là trao đổi tâm đắc tu luyện, luyện đan, luyện khí, chế phù, trận pháp, ngự thú, nhưỡng rượu,…đều có thể đề cập. Võ đấu chính là luận bàn.

Miêu gia muốn mượn cơ hội này, để Miêu Giai Nhạc khai hoả đứng đầu, để những thế lực khác biết Miêu gia có người nối nghiệp.

Miêu Giai Nhạc tinh thông phù triện thuật, đánh bại bảy Kim Đan tu sĩ, ngang tay với hai người. Cuối cùng bại bởi Vương Thanh Sơn.

“Miêu đạo hữu quá khiêm tốn rồi. Nếu không phải tu vi của ngươi thấp hơn một chút so với ta, thắng bại còn là chuyện khó nói.”

Vương Thanh Sơn khiêm tốn nói. Lời hắn nói là sự thật, Miêu Giai Nhạc tinh thông phù triện thuạt, ngay cả phù binh Kim Đan kỳ cũng có thể luyện chế được. Vương Thanh Sơn thiếu chút nữa ăn một cái tiểu mệt.

Nói trở về, Vương Thanh Sơn nhận thức không nhiều Chế phù sư, ngoại trừ Uông Như Yên, chính là Miêu Giai Nhạc.

Phù triện là vật phẩm dùng một lần. Trước khi tiến vào Kim Đan kỳ, dựa vào lượng lớn phù triện, bên trong trận đấu pháp còn có thể chiếm tiện nghi. Nhưng sau khi kết đan, luyện chế phù triện bậc ba tương đối khó khăn, không có khả năng lấy ra lượng lớn phù triện bậc ba. Một hai tấm phù triện không có tác dụng lớn, một ít phù triện bậc ba có uy lực thậm chí còn không bằng linh thuật. Đây cũng là lý do có ít cao giai tu sĩ tu tập phù triện thuật.

Tu tiên giới Luyện đan sư là nhiều nhất, tiếp theo đến Luyện khí sư, Trận pháp sư, Chế phù sư đứng sau cùng. Chế phù thuật nhập môn dễ dàng, nhưng Chế phù sư đa số đi không xa, số lượng Chế phù sư cao giai lại càng ít.

“Hắc hắc, ta vừa mới tiến vào Kim Đan tầng bảy, ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta lại hảo hảo luận bàn một chút.”

Miêu Giai Nhạc cười hắc hắc, ánh mắt như lửa nóng.

Vương Thanh Sơn và Độc Cô Vân Phi bất phân thắng bại, là một trong những tuấn kiệt trong năm. Có thể giao thủ cùng Vương Thanh Sơn, Miêu Giai Nhạc cảm thấy vinh dự sâu sắc.

“Tốt, ta cũng hi vọng sau này có thể cùng Miêu đạo hữu luận bàn.”

Vương Thanh Sơn cười đáp ứng xuống dưới, kình thiên cự kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu Miêu Giai Nhạc hoá thành nhiều điểm thanh quang biến mất không thấy.

“Hắc hắc, ta đã nói rồi! Vương đạo hữu sẽ không thua dễ dàng như vậy.”

“Đúng vậy, Độc Cô đạo hữu còn không thể đánh bại Vương đạo hữu, Miêu đạo hữu vẫn là kém một điểm.”

“Các ngươi không nhìn xem Vương đạo hữu là ai, đệ tử Tiêu Diêu kiếm tôn, chất tử của Thanh Liên tiên lữ. Muốn ta nói, chỉ sợ chỉ có Vĩnh Lạc quận chúa mới là đối thủ của Vương đạo hữu. Vĩnh Lạc quận chúa là người đứng đầu Đại Yến thập bát kiệt. Chỉ sợ Vĩnh Lạc quận chúa đã kết anh rồi.”

Tu sĩ vây xem mồm năm miệng mười nói không ngừng. Bên trong ngôn ngữ của bọn đối với Vương Thanh Sơn tràn ngập tán thưởng. Đem Vương Thanh Sơn so sánh ngang với người đứng đầu Đại Yến thập bát kiệt.

Một người nam trung niên cao cao gầy gầy rơi xuống bên người Vương Thanh Sơn, lấy ra một hộp ngọc màu xanh dài một thước. Đưa cho Vương Thanh Sơn, rồi nói: “Vương đạo hữu, ngươi đánh bại Giai Nhạc. Dựa theo quy củ, Cửu tiêu độn linh phù thuộc về ngươi.”

Cửu tiêu độn linh phù là độc môn mật phù của Miêu gia, có thể ẩn nấp khí tức của tu sĩ. Nguyên Anh tu sĩ cũng không phát hiện được. Ở hội đấu giá thông thường có thể bán ra giá mấy chục vạn. Miêu gia tổ chức Phi tiên đại hội, cố ý xuất ra một tấm Cửu tiêu độn linh phù làm phần thưởng. Nguyên bản là hy vọng Cửu tiêu độn linh phù có thể hấp dẫn phần lớn cao giai tu sĩ, sau đó Miêu Giai Nhạc lại ra tay bảo vệ bí phù này. Không nghĩ tới cuối cùng lại rơi trên tay Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn tiếp nhận hộp ngọc màu xanh. Vừa mở ra liền thấy, bên trong có một tấm phù triện màu bạc, mặt trên trải rộng phù văn huyền ảo. Phù văn giống như vật sống vậy, xoay chuyển không ngừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận