Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4019: Tộc nhân tầm bảo (1)

“Giang đạo hữu quá khen rồi, luận tốc độ tu luyện, Vương mỗ kém xa Giang đạo hữu.”

Vương Trường Sinh khiêm tốn nói.

“Đúng rồi, Tích tộc Đại Thừa có phải đã chết hay không?”

Kim Đỉnh Chân Quân vội vàng dời đi đề tài, không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này.

“Nhiều năm không lộ mặt mà thôi, không nhất định đã chết, có lẽ lưu lạc dị giới, loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.”

Tạ Anh không cho là đúng, nói.

“Nếu Tích tộc Đại Thừa đã chết, vậy thì tốt rồi, đây là cơ hội rất tốt để chúng ta phát triển lớn mạnh.”

Lý Vũ Tình cười nói.

Tu sĩ Hợp Thể bọn Vương Trường Sinh bắt đầu nói chuyện phiếm, nói trên trời dưới biển.



Huyền Linh động thiên, một hang động bí ẩn trong lòng đất, hang động âm u ẩm ướt, tụ tập mấy vạn con bọ cạp độc màu đen, chúng nó có hai cái càng rất lớn, đuôi nhọn lắc lư không ngừng, trên lưng mọc một đôi cánh mỏng màu đen, miệng phun khói độc.

Không gian nổi lên dao động, sáng lên một đạo linh quang, hiện ra bóng người Vương Xuyên Minh.

Ngoài thân Vương Xuyên Minh bao phủ một màn hào quang màu vàng dày đặc, hắn nhìn thấy bọ cạp khổng lồ màu đen dày đặc, bị dọa nhảy dựng.

Hắn vừa hiện thân, bọ cạp độc màu đen cũng phát hiện Vương Xuyên Minh.

Vương Xuyên Minh phản ứng rất nhanh, lấy ra Trấn Linh Giác, thổi nhẹ một phát, một tiếng kèn đinh tai nhức óc vang lên, truyền khắp toàn bộ hang động.

Nghe được tiếng kèn, bọ cạp độc màu đen đều trở nên lười biếng, không thể công kích Vương Xuyên Minh.

Vương Xuyên Minh lật tay lấy ra một lá bùa ánh sáng đỏ lưu chuyển không ngừng, vung nhẹ cổ tay một cái, lá bùa màu đỏ rời tay, hướng về phía đàn bọ cạp.

“Phốc” một tiếng vang trầm, lá bùa màu đỏ nổ tung, hóa thành một đám mây lửa màu đỏ thật lớn, mang theo nhiệt độ cao kinh người, nhập vào đàn bọ cạp.

Ầm ầm ầm!

Một đám mây hình nấm màu đỏ thật lớn dâng lên, lửa hừng hực bao phủ toàn bộ hang động, một ít bọ cạp độc màu đen cấp thấp ở dưới nhiệt độ cao trực tiếp hóa thành tro bụi, hang đá bị đốt thành màu đỏ rực, một số nơi xuất hiện dấu hiệu hòa tan.

Nhân cơ hội này, ngoài thân Vương Xuyên Minh nở rộ linh quang, hóa thành một đạo độn quang bay ra khỏi hang động.

Không qua bao lâu, hắn xuất hiện ở trên không một dãy núi xanh biếc mênh mông vô bờ.

“May mắn chưa đụng tới độc trùng bậc sáu! Bằng không thì phiền toái rồi.”

Vương Xuyên Minh lẩm bẩm, Vương Trường Sinh từng nói với bọn họ tình huống của mình ở Huyền Linh động thiên.

Vương Trường Sinh lúc vừa mới tiến vào Huyền Linh động thiên, cũng là xuất hiện ở hang ổ độc trùng, nhưng đụng phải độc trùng bậc sáu.

Trong Huyền Linh động thiên có yêu cầm cấp cao, ngự không phi hành rất dễ dàng đưa tới yêu cầm cấp cao.

Phía sau Vương Xuyên Minh truyền đến một đợt tiếng rít ồn ào, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Vương Xuyên Minh bị dọa giật mình, thi triển lên người một màn hào quang màu vàng đất, trốn vào lòng đất.

Không qua bao lâu, mấy vạn con bọ cạp độc màu đen đuổi tới, chúng nó ùn ùn làm phép công kích mặt đất, bộ phận bọ cạp độc màu đen chui vào lòng đất, truy kích Vương Xuyên Minh.

...

Một hang núi bí ẩn, thỉnh thoảng truyền ra một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc, đất rung núi chuyển.

Góc dưới bên trái hang núi có thể nhìn thấy một cái tay xương, một cây phi kiếm ánh sáng vàng kim ảm đạm cắm ở trên vách đá.

Vương Viễn Giang đang đối phó một con gấu khổng lồ màu vàng cao hơn mười trượng, con gấu khổng lồ màu vàng nhe răng trợn mắt, ngoài thân mọc đầy lông bờm màu vàng, tròng mắt là màu vàng đất.

Trên tay Vương Viễn Giang nắm một cây trường côn ánh sáng lam lưu chuyển không chừng, trên thân côn khắc một ít hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, có thể nhìn thấy rõ ràng ba chữ to màu vàng “Thiên Nguyệt Côn”.

Thiên Nguyệt Côn luyện vào không ít Thiên Nguyệt Hàn Tinh, Thiên Nguyệt Hàn Tinh là tài liệu luyện khí bậc sáu, bảo vật này là gia tộc ban cho Vương Viễn Giang, chuyên môn tiện lợi cho hắn tầm bảo.

Vương gia rất coi trọng một lần tầm bảo này. Năm tộc nhân tiến vào Huyền Linh động thiên tầm bảo, mỗi người ba tấm độn thuật phù bậc sáu, đều có hai kiện hạ phẩm thông thiên linh bảo, đều mang theo hai con rối thú bậc năm, đều mang theo một bộ trận pháp bậc năm, trên người Vương Viễn Giang còn mang theo một bộ trận pháp bậc sáu.

Con gấu khổng lồ màu vàng phát ra một tiếng gầm gừ vang dội, phun ra một làn sóng âm màu vàng kim, đất đá sụp đổ.

Thiên Nguyệt Côn trên tay Vương Viễn Giang nở rộ linh quang, đón đỡ sóng âm màu vàng, sóng âm màu vàng giống như tờ giấy, tán loạn hết.

Thiên Nguyệt Côn mang theo một tiếng xé gió chói tai, huyễn hóa ra tầng tầng bóng côn, đánh lên trên thân con gấu khổng lồ màu vàng, truyền ra một tiếng vang trầm.

Hai móng vuốt con gấu khổng lồ màu vàng bắt được Thiên Nguyệt Côn, Thiên Nguyệt Côn trào ra một làn khí lạnh màu lam, hai móng vuốt của nó kết băng, tầng băng nhanh chóng khuếch tán ra.

Vương Viễn Giang vung nhẹ cổ tay một cái, hai móng vuốt con gấu khổng lồ màu vàng buông ra Thiên Nguyệt Côn, hai cánh tay phát tê. Thiên Nguyệt Côn nở rộ linh quang, đánh về phía đầu con gấu khổng lồ màu vàng.

Ngoài thân con gấu khổng lồ màu vàng nở rộ ánh sáng vàng kim, ngăn cản tầng băng lan tràn. Đúng lúc này, Thiên Nguyệt Côn nở rộ ra một làn khí lạnh màu lam, bao phủ con gấu khổng lồ màu vàng.

Thân thể con gấu khổng lồ màu vàng nhanh chóng kết băng, Thiên Nguyệt Côn đập xuống, đầu con gấu khổng lồ màu vàng giống như dưa hấu vỡ gáo, vỡ toang ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận