Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6837: Đạo thuật mới

Hài cốt hình người khoác một món pháp bào màu vàng tàn phá, xương tay trái đeo một cái vòng tay trữ vật màu vàng.

Đỗ Nhị giơ tay phải, một đạo đao quang màu tím thổi quét ra, chém vỡ nát truyền tống trận dưới chân.

“Đỗ tiên tử, đây là cấm chế gì? Một mình ngươi không phá được?”

Vương Thanh Bách tò mò hỏi.

Đỗ Nhị vẫn chưa nói là cấm chế gì, bây giờ đã đến mục tiêu, có thể nói rồi.

“Không biết, trận này là phiên bản thu nhỏ của Thái Ất Huyền Hồn Cấm, cần thần hồn công kích mới có thể phá cấm, nếu không phải như thế, ta đã sớm phá đi cấm chế. Sáu vị đạo hữu đều nắm giữ bí thuật thần hồn, ta mới sẽ mời các vị cùng nhau phá cấm.”

Đỗ Nhị nói.

“Thái Ất Huyền Hồn Cấm! Khó trách.”

Vương Thanh Bách bừng tỉnh đại ngộ, Thái Ất Huyền Hồn Cấm là một trong mười đại tiên cấm, danh tiếng vang dội.

“Ra tay phá cấm đi! Mau chóng phá đi cấm chế.”

Ông lão áo bào vàng mở miệng nói, tay phải nở rộ ra một đạo hào quang màu vàng, đánh ra một chưởng, một bàn tay khổng lồ màu vàng lóe lên lao ra, vỗ lên màn hào quang màu vàng, truyền ra một tiếng trầm nặng.

Màn hào quang màu vàng không chút dao động, mặt ngoài chợt toát ra một hình mãng xà màu vàng.

Bảy người bọn Vương Thanh Sơn ùn ùn thi triển thần hồn bí thuật, công kích màn hào quang màu vàng.

Một đợt linh quang lóa mắt bao phủ màn hào quang màu vàng, hơn phân nửa khắc đồng hồ trôi qua, màn hào quang màu vàng vẫn như cũ tồn tại.

“Tăng thêm lực độ công kích mới được, bằng không không dễ dàng như vậy phá đi cấm chế, kéo dài thời gian quá dài, sẽ đưa tới tu sĩ khác.”

Đỗ Nhị nhíu mày nói, tăng thêm lực độ công kích.

Sáu người Vương Thanh Sơn đều tăng thêm lực độ công kích, linh quang của màn hào quang màu vàng ảm đạm xuống.

Không đến nửa khắc đồng hồ, theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu vàng giống như bọt khí tan vỡ, một gian phòng đá lớn trăm trượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Đỗ Nhị lộ ra vẻ mặt vui mừng, đang muốn lấy bảo vật, một bàn tay khổng lồ màu vàng bổ về phía Đỗ Nhị.

Đỗ Nhị đang muốn tránh đi, một trọng lực mạnh mẽ chợt xuất hiện, thân thể của nàng nặng tựa ức vạn cân, nửa bước cũng khó dời đi.

Một đạo kiếm quang màu xanh quét đến, chém bàn tay khổng lồ màu vàng thành hai nửa, kiếm quang màu xanh đánh lên vách đá, vách đá khẽ nhoáng lên một cái.

Nếu không phải Đỗ Nhị sớm bố trí cấm chế, hang động đã sớm sụp xuống.

“Trần đạo hữu, Tôn phu nhân, các ngươi đây là ý tứ gì?”

Đỗ Nhị mặt mũi âm trầm nói.

“Đỗ tiên tử, không đúng, nên là Trần tiên tử, ta nghe nói Trần gia các ngươi có một món cực phẩm tiên khí mới bị diệt tộc, món cực phẩm tiên khí đó hẳn là ở trên tay ngươi đi! Theo dõi ngươi nhiều năm như vậy, không ngờ còn có phát hiện ngoài dự liệu.”

Ông lão áo bào vàng chậm rãi nói.

Đỗ Nhị nghe được ba chữ “Trần tiên tử”, khẽ biến sắc.

“Hai người các ngươi muốn đấu đá nội bộ? Ai cho các ngươi tự tin?”

Vương Thanh Sơn giọng điệu lạnh nhạt.

“Ai nói chúng ta chỉ là hai người?”

Ông lão áo bào vàng cười lạnh nói.

Vừa dứt lời, hang động kịch liệt chớp lên, đỉnh chóp xuất hiện lượng lớn vết nứt, hang động sụp đổ, một bàn tay khổng lồ lóe ra hào quang màu đen từ trên trời giáng xuống, bổ về phía bọn họ.

Bàn tay khổng lồ màu đen còn chưa hạ xuống, một áp lực mạnh mẽ bao phủ xuống.

Đỗ Nhị cảm giác một ngọn núi lớn vô hình hạ xuống trước mặt, hai chân run lên.

Tay phải của nàng nở rộ hào quang màu tím hóng, đánh ra một chưởng, một bàn tay màu tím lóe lên lao ra, mang theo sóng nhiệt kinh người nghênh đón.

Bàn tay màu tím cùng bàn tay khổng lồ màu đen va chạm, nháy mắt tán loạn, bàn tay khổng lồ màu đen vỗ xuống thẳng mặt.

Ngón trỏ tay phải Vương Thanh Sơn nở rộ hào quang màu xanh, hướng hư không trên đỉnh đầu điểm nhẹ một cái, một dải cầu vồng màu xanh bắn ra, xuyên thủng bàn tay khổng lồ màu đen.

Một đại hán áo đen lưng hùm vai gấu cùng một ông lão áo bào bạc cao cao gầy gầy đứng ở trên bầu trời, xem khí tức bọn họ, đều là tu vi Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ.

“Các ngươi đã sớm biết thân phận của ta?”

Đỗ Nhị nhíu mày nói, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tưởng tượng.

“Đỗ tiên tử, không đúng, nên là Trần tiên tử, ngươi là thành thật giao đồ vật ra, hay là chúng ta tự mình tới lấy?”

Đại hán áo đen lạnh lùng nói, mặt đầy sát khí.

“Đây là lời đồn, chúng ta căn bản không có cực phẩm tiên khí, thực có cực phẩm tiên khí, lão tổ tông của chúng ta cũng sẽ không bị hỗn độn thú giết.”

Đỗ Nhị nói.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bắt ả chậm rãi thẩm vấn, giải quyết bốn người này trước.”

Ông lão áo bào vàng đề nghị.

Bọn họ không biết thân phận bốn người bọn Vương Thanh Sơn, chỉ coi bọn họ là Thái Ất Kim Tiên bình thường.

“Các ngươi ăn chắc chúng ta?”

Vương Thanh Sơn cười lạnh nói, bấm kiếm quyết, bảy cây phi kiếm lóe ra tiên quang bắn ra, lao thẳng đến đại hán áo đen.

Vương Thanh Bách bấm pháp quyết, mặt đất chui ra những cây dây leo màu xanh thô to, như những cây trường mâu màu xanh, lao thẳng đến ông lão áo bào vàng cùng phụ nhân váy trắng.

Hạ Hầu Dao và Bạch Linh Nhi ùn ùn ra tay, công kích ông lão áo bào vàng cùng phụ nhân váy trắng.

Đỗ Nhị cũng không nhàn rỗi, thúc giục Nham Tương pháp tắc công kích ông lão áo bào bạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận