Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5786: Vương Thu Đình (1)

Hắn đi ra khỏi mật thất, lúc tới bên ngoài, Uông Như Yên mở miệng nói: “Phu quân, Trần sư tỷ tới đây rồi, ta đã mời nàng ấy vào.”

Trần Nguyệt Dĩnh cũng theo đám người Vương Mạnh Bân trở lại, nhưng nàng ngay lập tức quay về Trấn Hải cung, nhanh như vậy đã tới Thanh Liên đảo, Vương Trường Sinh có chút bất ngờ.

Công pháp tu luyện Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tu luyện ở hạ giới đến từ Trấn Hải tông, đến Huyền Dương giới, lại là Trần Nguyệt Dĩnh cho công pháp, ân tình này không nhỏ, Vương gia những năm qua không thiếu giúp đỡ Trấn Hải cung.

Không qua bao lâu, Trần Nguyệt Dĩnh và Vương Vĩnh Thiên đi vào.

Sau khi hàn huyên vài câu, Trần Nguyệt Dĩnh nói tới việc chính: “Vương sư đệ, ta có một yêu cầu quá đáng, có thể mời hậu nhân của ngươi thay ta bói toán cơ duyên một lần không?”

Vương Thu Lâm thay Trình Chấn Vũ bói toán, hắn có thể phát hiện một chỗ động phủ cổ tu sĩ, Trần Nguyệt Dĩnh cũng lưu ý việc này.

“Bói toán!”

Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, hắn còn tưởng rằng Trần Nguyệt Dĩnh là tới ôn chuyện cũ!

Trần Nguyệt Dĩnh gật gật đầu, lấy ra một viên tinh hạch ba màu, nói: “Đây là tinh hạch hỗn độn thú ba màu Chân Tiên sơ kỳ, thứ quý giá nhất trên người ta chính là vật này.”

“Trần sư tỷ khách khí rồi, ta có thể để Thu Lâm bói toán cho ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi đừng truyền ra ngoài, ta không muốn dẫn tới Cửu Tiên tông chú ý.”

Vương Trường Sinh đưa ra yêu cầu.

“Ta hiểu, ngươi đừng trách Trình sư đệ, là ta ép hỏi mãi, hắn mới nói cho ta biết. Trấn Hải cung kẻ biết tình huống chỉ có ta, Trình sư đệ cùng Trịnh sư muội.”

Trần Nguyệt Dĩnh giải thích.

Nàng không giống Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, có thể dựa vào luyện khí chế phù nuôi sống bản thân, nàng dựa hết vào hợp sức với đám người Lam Phúc Không tiêu diệt hỗn độn thú, bán đi thi thể hỗn độn thú chia Tiên Nguyên Thạch.

Cuộc sống của Trình Chấn Vũ cùng Trịnh Nam không khó khăn, hạ phẩm tiên khí cũng có vài món, cá nhân có cơ duyên của cá nhân.

Trần Nguyệt Dĩnh gặng hỏi mãi, biết được Trình Chấn Vũ bất ngờ phát hiện một chỗ động phủ cổ tu sĩ.

Nàng không tin bất ngờ, truy hỏi mãi, Trình Chấn Vũ vẫn không nói, rơi vào đường cùng, nàng dùng tâm ma thề, Trình Chấn Vũ bất đắc dĩ thổ lộ bí mật, Trần Nguyệt Dĩnh lúc này mới biết việc này.

“Trần sư tỷ, không phải ta không tin được ngươi, Thu Lâm có thể bói toán cho ngươi một lần, ngươi phải lưu lại lời thề ở trên Thanh Liên Cấm Thư, tuyệt không tiết lộ ra ngoài.”

Vương Trường Sinh nghiêm mặt nói.

Ước thúc miệng vẫn kém một chút, dùng Thanh Liên Cấm Thư loại bảo vật này ước thúc có hiệu quả nhất. Trần Nguyệt Dĩnh lập tức đáp ứng, nàng căn bản sẽ không tiết lộ ra ngoài, loại chuyện này kẻ biết tình hình càng ít càng tốt, bằng không ai cũng tìm Vương Thu Lâm bói toán, làm sao tới lượt nàng được.

Vương Trường Sinh lấy ra Thanh Liên Cấm Thư, Trần Nguyệt Dĩnh há mồm phun ra một ngụm tinh huyết lớn, nhập vào Thanh Liên Cấm Thư, thề tuyệt không tiết lộ ra ngoài.

Uông Như Yên gọi Vương Thu Lâm tới, bảo hắn bói toán một lần cho Trần Nguyệt Dĩnh.

Vương Thu Lâm hỏi rõ ngày sinh tháng đẻ của Trần Nguyệt Dĩnh, lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang vàng óng, đánh vào mấy đạo pháp quyết, mặt ngoài pháp bàn nở rộ linh quang, chợt hiện ra lượng lớn chữ phù huyền ảo, tạo thành hình bát quái.

Mười ngón tay hắn bấm quyết không ngừng, bắt đầu thôi diễn.

Non nửa khắc sau, Vương Thu Lâm mở miệng nói: “Cơ duyên của ngươi có liên quan với hai chữ “Xích Dương”, cơ duyên nhỏ.”

“Xích Dương? Không có phương vị cụ thể?”

Trần Nguyệt Dĩnh truy hỏi.

“Không có, không phải cơ duyên của ai cũng có thể xác định phương vị, Xích Dương này là địa danh, điều ta có thể nói chỉ nhiều như vậy.”

Vương Thu Lâm nói.

“Vất vả ngươi rồi, Vương đạo hữu, đây là một viên tinh hạch hỗn độn thú hai màu, tâm ý nho nhỏ.”

Trần Nguyệt Dĩnh lấy ra một cái hộp ngọc màu vàng tinh xảo đẹp đẽ, đưa cho Vương Thu Lâm.

Vương Thu Lâm nhìn về phía Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh gật gật đầu, Vương Thu Lâm cảm ơn một tiếng, thu lấy.

“Thu Lâm, vất vả ngươi rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi!”

Uông Như Yên bảo Vương Thu Lâm lui xuống.

“Xích Dương! Địa danh, Xích Dương đảo? Xích Dương thành? Xích Dương bảo? Xích Dương phường thị? Hay là Xích Dương hải vực?”

Trần Nguyệt Dĩnh lẩm bẩm, nhiều nơi có chứa hai chữ “Xích Dương”, muốn tìm được cơ duyên cũng không dễ dàng.

“Thiên Thần hải vực có một Xích Dương đảo, đó là hòn đảo Lâm gia khống chế.”

Uông Như Yên mở miệng nói.

Thiên Thần hải vực quá nhiều hòn đảo, Lâm gia là một trong chín thế lực lớn, Xích Dương đảo là cứ điểm quan trọng của Lâm gia, Trần Nguyệt Dĩnh nếu có ý đồ với Xích Dương đảo, không khác gì sờ mông lão hổ.

“Đa tạ, Vương sư đệ, Uông sư muội, các ngươi yên tâm, ta sẽ không truyền ra ngoài. Ta dùng tâm ma thề, Trình sư đệ mới nói với ta.”

Trần Nguyệt Dĩnh giải thích.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, điều này cho hắn một cái nhắc nhở, về sau Vương Thu Lâm lại giúp người ta bói toán, phải phát lời thề ở Thanh Liên Cấm Thư mới được, ước thúc miệng vẫn là quá kém. Vương Thu Lâm bói toán cho tu sĩ Chân Tiên số lần không nhiều, vẫn rất chuẩn xác.

Nói chuyện phiếm chốc lát, Trần Nguyệt Dĩnh liền cáo từ, nàng chân trước mới vừa đi, Vương Anh Kiệt và Vương Thu Đình đã trở lại.

Vương Thu Đình mặc một chiếc váy mềm màu xanh nước biển, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt linh động, trên mặt có hai cái lúm đồng tiền mê người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận