Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5121: Đều có cơ duyên riêng (2)

Diệp Nhất Yến cầm trên tay một khúc gỗ lóe ra linh quang mỏng manh, nói: “Đáng tiếc chỉ có hơn năm vạn năm, luyện chế trung phẩm thông thiên linh bảo không thành vấn đề.”

“Một cây Lưu Ly Mộc có thể luyện chế nhiều bộ bảo vật phòng ngự, Nhất Sâm, Nhất Lâm, Nhất Thiến, bày trận dời trồng Lưu Ly Mộc.”

Diệp Ngọc Hoàn phân phó.

Lưu Ly Mộc tốc độ sinh trưởng chậm chạp, cứng rắn như đá, có thể dùng cho luyện chế bảo vật phòng ngự, muốn luyện chế thượng phẩm thông thiên linh bảo, ít nhất cần Lưu Ly Mộc hơn mười vạn năm mới được.

Một cây Lưu Ly Mộc hơn năm vạn năm, luyện chế nhiều bộ trung phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự không thành vấn đề, bồi dưỡng đến mấy chục vạn năm, giá trị càng cao hơn.

Ba con cháu Diệp gia lên tiếng, bọn họ lấy ra trận kỳ trận bàn, lấy ra bảo vật, dời trồng Lưu Ly Mộc. Diệp Ngọc Hoàn cầm trên tay một tấm da thú màu trắng, bên trên vẽ núi rừng lòng chảo, một ít nơi còn có đánh dấu, một chỗ trong đó viết hai chữ “Tiên Linh”.

Diệp Ngọc Hoàn lộ vẻ mặt trầm ngâm, không biết đang nghĩ cái gì.

Trừ tốc độ phi hành khá nhanh, lực công kích của tàu Băng Sư cũng không nhỏ, mang theo nhiều loại trận pháp, có thể sớm phát hiện yêu thú tồn tại, trừ số ít yêu thú thuật ẩn nấp đặc biệt lợi hại, đều không thể giấu được trận pháp tàu Băng Sư mang theo, cái này tiết kiệm không ít thời gian cùng tinh lực.

Sau khi dời trồng Lưu Ly Mộc, Diệp Ngọc Hoàn trở lại trên tàu Băng Sư, bấm pháp quyết, tàu Băng Sư hướng về phía trước bay đi.

Không qua bao lâu, tàu Băng Sư liền biến mất ở trong một mảng rừng rậm.

...

Một mảng đồng bằng rộng lớn vô cùng, cát vàng đầy trời, cuồng phong gào thét đi qua, mặt đất gồ ghề, có nhiều cái hố khổng lồ bốc ra khói đen.

Trần Nguyệt Dĩnh đứng trên mặt đất, sắc mặt hơi tái nhợt, đối diện là một con rết toàn thân màu đỏ, dưới bụng là một loạt móng vuốt như lưỡi hái, mắt màu vàng, xem khí tức của nó, rõ ràng là yêu thú bậc tám trung phẩm.

Nàng hoàn toàn không ngờ, sẽ nhanh như vậy đụng phải Kim Diễm Công bậc tám trung phẩm, chỉ có thể nói vận khí của nàng không tốt. Nàng lưu lại cản phía sau, để đám người Trình Chấn Vũ rút lui.

Một tiếng rít nôn nóng vang lên, đôi mắt Kim Diễm Công đều bắn ra một đạo hào quang vàng óng, lao thẳng đến Trần Nguyệt Dĩnh, đồng thời trên trời xuất hiện lượng lớn quả cầu lửa màu đỏ, mỗi một quả đều to bằng một gian phòng, mang theo một làn nhiệt độ cao kinh người, đánh về phía Trần Nguyệt Dĩnh.

Trần Nguyệt Dĩnh nhíu chặt lông mày lá liễu, chân phải giẫm mặt đất, vô số hạt cát màu vàng đón gió bay lên, hóa thành những mũi tên cát màu vàng, nghênh đón, đồng thời một bức tường đất màu vàng cao mấy trăm trượng đội đất mọc lên, che ở trước người.

Ầm ầm ầm, mũi tên cát màu vàng và quả cầu lửa màu đỏ va chạm, đồng quy vu tận, sóng khí cuồn cuộn, từng mảng ánh lửa màu đỏ sáng lên trên bầu trời, cực kỳ bắt mắt, khói bụi tràn ngập.

Hai đạo hào quang vàng óng đánh trúng tường đất màu vàng, mặt ngoài tường đất màu vàng có thêm hai cái hố khổng lồ.

Kim Diễm Công phun ra một ngọn lửa màu vàng, đánh lên tường đất màu vàng, tường đất màu vàng theo tiếng động đổ ập xuống, khói bụi cuồn cuộn, Trần Nguyệt Dĩnh hóa thành một đạo độn quang màu vàng, hướng về nơi xa bay đi.

Nàng nếu thi triển thổ độn thuật chạy trốn, Kim Diễm Công có thể sẽ đuổi giết đám người Trình Chấn Vũ, nàng tính chạy ra một khoảng cách, lại thi triển thổ độn thuật cắt đuôi Kim Diễm Công.

Kim Diễm Công phát ra một tiếng rít nôn nóng, hóa thành một đạo độn quang vàng óng đuổi theo, một người một trùng biến mất ở phía chân trời.

...

Một mảng dãy núi xanh biếc rộng lớn vô cùng, trên bầu trời truyền đến một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, một mảng ánh lửa màu đỏ thật lớn sáng lên trên bầu trời, cực kỳ bắt mắt.

Hai đạo hào quang vàng óng từ trong đó bay ra, chính là La Tiêu cùng Tang Ngọc, hai người mặt xám mày tro, ngoài thân có dấu vết bị lửa đốt, thoạt nhìn có chút chật vật.

Gào!

Một tiếng gào rống vang dội cất lên, truyền vào trong tai bọn họ.

Nghe được thanh âm này, La Tiêu và Tang Ngọc cả kinh biến sắc, giống như gặp phải thứ gì đáng sợ.

Hư không chấn động vặn vẹo, lượng lớn quả cầu lửa màu đỏ xuất hiện trên bầu trời, mỗi một quả đều có kích cỡ ngọn núi nhỏ, có nhiều hơn vạn quả, thanh thế dọa người.

Hơn vạn quả cầu lửa màu đỏ cắt qua hư không, giống như sao băng, lao thẳng đến La Tiêu cùng Tang Ngọc.

La Tiêu bấm pháp quyết, phát ra một thanh âm bén nhọn chói tai, phun ra một làn sóng âm vàng óng, nghênh đón.

Quả cầu lửa màu đỏ và sóng âm màu vàng va chạm, giống như lấy trứng chọi đá, quả cầu lửa màu đỏ tán loạn hết.

La Tiêu và Tang Ngọc điên cuồng vỗ cánh không ngừng, hướng về nơi xa chạy đi.

Một ngọn lửa màu đỏ thô to thổi quét đến, đánh tan sóng âm màu vàng, sóng khí mạnh mẽ chấn động nứt nẻ một mảng hư không này.

Một đạo hào quang màu đỏ xuất hiện ở phía chân trời nơi xa, không qua bao lâu, hào quang màu đỏ rơi trên mặt đất, đập ra một cái hố khổng lồ, rõ ràng là một con cóc khổng lồ toàn thân màu đỏ, con cóc khổng lồ có ba con mắt màu vàng, xem khí tức của nó, rõ ràng là yêu thú bậc tám thượng phẩm.

“Chạy đâu! Ngoan ngoãn để ta ăn.”

Con cóc màu đỏ miệng nói tiếng người, giọng điệu lạnh như băng.

Nó mở ra cái mồm như chậu máu, một cái lưỡi dài màu đỏ bắn ra, như một sợi roi màu đỏ, bổ về phía Tang Ngọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận