Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3009: Kim long định linh cấm quang (1)

Lục Thập Tam tựa như nhận ra được điều gì, còn chưa kịp phản ứng đỉnh đầu đã sáng lên một đạo lôi quang màu vàng loá mắt. Kim lôi điêu từ đó hiện ra.

Kim lôi điêu vỗ hai cánh, tuôn ra vô số hồ quang màu vàng, bao phủ bóng người Lục Thập Tam.

Tầng năm mươi sáng lên một đạo hồng quang loá mắt, Lục Thập Tam bay ra từ trong đó, chậm rãi rơi trên mặt đất.

Toàn thân Lục Thập Tam cháy đen một mảng, tản mát ra mùi hương cháy khét, vẻ mặt không cam lòng.

Nếu ngay từ đầu gặp phải Kim lôi điêu, cho dù hắn địch không lại cũng sẽ không chật vật như vậy. Lúc nãy pháp lực của hắn tiêu hao nghiêm trọng nên mới bại nhanh như vậy.

Từ điểm này có thể thấy được thực lực của Diệp Thiên Tuyết. Hai người gặp yêu thú giống nhau, thần thông của yêu thú cũng giống nhau. Lục Thập Tam tuy đã dùng Diễm giao đao nhưng vẫn bị đánh bại.

“Lục đạo hữu không cần nản lòng. Ngươi có thể tiến đến tầng năm mươi đã rất lợi hại rồi. Lão phu chắc chỉ có thể xông qua tầng bốn mươi lăm. Nếu thêm chút thời gian, ngươi sẽ càng trở nên mạnh mẽ.”

Lam Phúc Không cười ha ha nói, giọng điệu tràn ngập hương vị lấy lòng.

Lục Thập Tam gật gật đầu, xem như đáp lại.

Lam gia không có Luyện hư tu sĩ, Lam Phúc Không là tu sĩ có tu vi cao nhất của Lam gia. Người này có tiếng là bậc thầy vuốt mông ngựa. Gặp ai thì nịnh nọt người đó, cũng không kết thù cùng ai.

Ngàn xuyên vạn xuyên, mông ngựa không xuyên. Lam Phúc Không am hiểu vuốt mông ngựa, Lam gia cũng không nắm giữ tài nguyên tu tiên gì trọng đại. Người khác cũng sẽ không đối địch với Lam Phúc Không.

Thời gian trôi qua từng chút một, lần lượt có tu sĩ bị truyền tống ra, đều dừng lại ở tầng thứ năm mươi, không ai ngoại lệ. Lam Phúc Không đều an ủi bọn họ, cái gì là còn trẻ tuổi, thất bại nhất thời không có nghĩa là về sau thất bại. Từ ngữ Lam Phúc Không dùng để an ủi mỗi một vị tu sĩ đều không giống nhau. Nhưng ý tứ không khác nhau lắm, đều là thổi phồng người khác.

Yêu thú bậc năm vốn khó đối phó, Hoá thần tu sĩ liên tục đấu pháp cùng mấy chục con yêu thú bậc năm, tiêu hao pháp lực khá lớn. Ngoài ra, bọn họ đối phó với yêu thú bậc năm cũng có chút cố hết sức.

Lúc này, Long Vân Hâm và Long Vân Chân cũng xông đến tầng thứ năm mươi. Hư không sáng lên hai đạo linh quang, một con Kim lôi diêu và một con bò tót màu đỏ lớn bằng quả núi xuất hiện. Đều là yêu thú bậc năm thượng phẩm.

Kim lôi điêu vỗ hai cánh, bắn ra hơn trăm viên lôi cầu màu vàng. Bò tót màu đỏ phát ra một tiếng tê hô trầm thấp, chiếc sừng trên đầu phun ra một đạo kim quang. Kim quang hoá thành một đoàn hoả vân thật lớn màu vàng.

Hoả vân màu vàng kịch liệt quay cuồng, từng viên hoả cầu màu vàng theo đó bay ra, nện về hướng huynh muội Long Vân Hâm.

Trên người Long Vân Hâm truyền ra tiếng rồng ngâm chói tai, một con giao long nhỏ xíu xuất hiện quanh thân hắn. Sau một cái mơ hồ rồi hoá thành một con giao long màu vàng dài hơn trăm trượng, bay thẳng về phía bò tót màu vàng.

Long Vân Chân khống chế cự ưng màu xanh triền đấu cùng Kim lôi điêu. Đồng thời khống chế một con cự hổ bốn cánh công kích bò tót màu đỏ.

Long gia am hiểu khu trùng ngự thú, dựa vào hai con linh thú bậc năm, Long Vân Chân không hao phí một chút pháp lực.

Bò tót màu đỏ hiển nhiên không phải đối thủ của huynh muội Long Vân Hâm và cự hổ. Bị Long Vân Chân bắt lấy cơ hội, khống chế cự hổ màu trắng phun ra một cỗ linh quang màu trắng, gắn vào trên người bò tót màu đỏ. Bò tót màu đỏ lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được dần kết băng. Giao long màu vàng từ trên trời giáng xuống, quật vỡ nát bò tót màu đỏ.

Giải quyết xong bò tót màu đỏ, huynh muội Long Vân Hâm ra tay đổi phó với Kim lôi điêu. Không qua bao lâu, Kim lôi điêu cũng bị bọn họ giải quyết.

Bọn họ thuận lợi đến tới tầng năm mươi mốt. Lúc này đây, đối thủ của bọn họ là ba con yêu thú bậc năm thượng phẩm.

“Tuyệt vời, thật là tuyệt vời! Long đạo hữu . Long tiên tử không hổ là đệ tử tinh anh của Long gia, ta thấy bọn họ có thể đuổi kịp Diệp tiên tử.”

Lam Phúc Không không ngừng trầm trồ khen ngợi, thần sắc kích động. Người không biết còn tưởng rằng hắn là thân nhân của huynh muội Long Vân Hâm.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liếc mắt nhìn nhau. Lam Phúc Không này thật sự là một diệu nhân, gặp được ai liền thổi phồng người đó. Trọng diểm là, người này không thổi phồng ai là đệ nhất, trừ phi có kết quả. Cứ như vậy, Lam Phúc Không có nói như thế nào cũng không sai.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi là đệ tử tinh anh của Trấn Hải cung, không xông quan vượt ải sao? Ta thấy các ngươi khẳng định có thể đạt được một thứ tự tốt. Nói không chừng còn có thể vượt qua Lục đạo hữu.”

Lam Phúc Không nhìn về phía Vương Trường Sinh, giọng điệu thân thiện.

“Vương tiểu hữu, Uông tiểu hữu, cũng không có việc gì. Các ngươi thử vượt ải một lần đi.”

Thái Dương chân nhân mở miệng nói. Tân khách tiến đến chúc mừng lúc này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là người có bối cảnh mạnh nhất, tiếp theo mới đến huynh muội Long Vân Hâm.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lên tiếng đáp ứng, đứng dậy bay về hướng Thái Dương tháp. Hai người xuất hiện tại tầng thứ ba mươi bảy của Thái Dương tháp.

“Bọn họ muốn liên thủ xông quan? Không hổ là đệ tử của đại phái. Ta đã nói rồi, người có thể được Trần tiền bối phái tới chúc mừng Triệu tiền bối, chẳng lẽ lại người tầm thường sao?”

Giọng điệu Lam Phúc Không thân thiện, hận không thể thổi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lên trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận