Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6107: Băng Phách Tuyết Nguyên* (1)

* tuyết nguyên: cánh đồng tuyết

Huyền Ngọc thành, một tòa trang viên yên tĩnh.

Đám người Vương Thanh Sơn, Liễu Hồng Tuyết, Vương Anh Kiệt ngồi ở trong một đình đá màu xanh, đang nói cái gì.

“Thanh Sơn lão tổ, đám người Trần tiểu hữu muốn dùng thiện công đổi Thanh Liên Hóa Linh Đan.”

Liễu Hồng Tuyết nói.

Thanh Liên Hóa Linh Đan cùng Cửu Chuyển Lưu Ly Đan có hiệu quả kỳ diệu như nhau, có thể phụ trợ người tu tiên tu luyện thành chân linh, Liễu Hồng Tuyết đã có thể luyện chế ra. Đám người Vương Hiển Tông chính là dùng Thanh Liên Hóa Linh Đan, lúc này mới tu luyện thành chân linh.

Đám người Trần Nguyệt Dĩnh muốn đổi Thanh Liên Hóa Linh Đan, tự nhiên là muốn tu luyện thành chân linh.

“Bọn họ muốn đổi thì đổi cho bọn họ đi! Bọn họ nếu có thể tu luyện thành chân linh, đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt.” Vương Thanh Sơn nói.

Liễu Hồng Tuyết gật gật đầu, đáp ứng.

“Đúng rồi, có một vị tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ hỏi thăm tung tích lão tổ tông.” Vương Anh Kiệt nhớ tới cái gì, nói.

“Hỏi thăm tung tích của cửu thúc cửu thẩm? Người này lai lịch thế nào?” Vương Thanh Sơn nhíu mày hỏi.

“Chính là chúng ta tên tu sĩ Kim Tiên kia lần trước đi Hô Lan sơn mạch đụng phải, hắn lúc ấy lọt vào hỗn độn thú vây công, không ngờ sống sót.” Vương Anh Kiệt nói.

“Biết thân phận lai lịch người này không?” Vương Thanh Sơn truy hỏi.

“Không rõ, chưa từng nghe nói người này, có lẽ không phải dung mạo thật, có lẽ là từ nơi khác tới.” Vương Anh Kiệt nói.

“Tộc nhân ra ngoài cẩn thận một chút, nói không chừng có người muốn đối phó Vương gia chúng ta, cẩn thận sẽ không có sai lầm lớn.” Vương Thanh Sơn dặn dò.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên còn chưa trở về, ai cũng không dám cam đoan, kẻ địch có thể ở lúc này gây chuyện hay không.

“Vâng, Thanh Sơn lão tổ.”

Vương Anh Kiệt đáp ứng.



Băng Phách Tuyết Nguyên là một trong bảy đại hiểm địa của Cửu Tinh tiên vực, quanh năm bị tuyết đọng bao trùm, nhiệt độ cực thấp, sinh trưởng không ít tiên dược băng thuộc tính, còn có một chút tài liệu luyện khí bên ngoài hiếm thấy.

Nơi này có không ít hỗn độn thú cấp cao, thậm chí có người từng đụng tới hỗn độn thú Thái Ất Kim Tiên kỳ, nhưng vì thu thập tiên dược băng thuộc tính hoặc tài liệu luyện khí quý hiếm, vẫn có không ít tiên nhân tiến vào Băng Phách Tuyết Nguyên.

Ở sâu trong Băng Phách Tuyết Nguyên, một ngọn núi cao chọc trời thế núi hiểm trở, chân núi có một cái hang thật lớn.

Vương Trường Sinh đang đối phó một con hỗn độn thú bảy màu ngoại hình giống khỉ vượn, Uông Như Yên đứng ở một bên, vẫn chưa ra tay. Ngón trỏ tay phải Vương Trường Sinh sáng lên một đạo hào quang màu lam, hướng hư không điểm nhẹ một cái, một tiếng xé gió vang lên, một dải cầu vồng màu lam bắn ra, đánh chuẩn xác lên trên thân hỗn độn thú bảy màu, truyền ra một tiếng vang trầm.

Hỗn độn thú bảy màu phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, ngoài thân có thêm một vết thương nhỏ.

Phá Linh Chỉ! Một trong Càn Khôn Tam Chỉ, công kích từ xa, đối phó hỗn độn thú bảy màu cũng có hiệu quả không tệ, Vương Trường Sinh nếu là Kim Tiên hậu kỳ, thì không phải một vết thương đơn giản như vậy.

Cho dù là bộ trung phẩm tiên khí, cũng không cách nào một đòn đả thương hỗn độn thú bảy màu, Phá Linh Chỉ lại có thể làm được, có thể thấy được uy lực mạnh bao nhiêu.

Hỗn độn thú bảy màu sải bước chạy về phía Vương Trường Sinh, bàn tay thật lớn bổ về phía Vương Trường Sinh, một tư thế muốn đập hắn thành thịt nát.

Khóe miệng Vương Trường Sinh lộ ra một chút châm chọc, ngón trỏ tay phải sáng lên một đạo hào quang vàng óng chói mắt, lấy ngón tay hóa mũi thương, nghênh đón.

Ngón trỏ tay phải hắn cùng bàn tay phải hỗn độn thú bảy màu va chạm, hỗn độn thú bảy màu phát ra một tiếng rống thống khổ đến cực điểm, bàn tay phải bị ngón trỏ Vương Trường Sinh xuyên thủng, máu chảy không ngừng, Vương Trường Sinh cũng bay ngược đi.

Diệt Tiên Chỉ! Lấy chỉ hóa khí, công kích kẻ địch.

Vương Trường Sinh cảm giác một trọng lực mạnh mẽ đánh tới, thân thể không chịu khống chế bay ngược đi, còn chưa rơi xuống đất, hỗn độn thú bảy màu một lần nữa lao tới.

Ngón trỏ tay phải của hắn sáng lên một đạo hào quang màu trắng chói mắt, lao thẳng đến hỗn độn thú bảy màu.

Bàn tay phải hỗn độn thú bảy màu hóa thành nắm đấm, đánh về phía Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh không hề sợ hãi, vung ngón trỏ nghênh đón. Một tiếng vang trầm cất lên, ngón trỏ tay phải Vương Trường Sinh xuyên thủng nắm tay hỗn độn thú bảy màu, máu chảy như suối.

Một quầng sáng màu trắng thổi quét ra, cánh tay hỗn độn thú bảy màu nhanh chóng kết băng, tầng băng nhanh chóng lan tràn, non nửa thân thể hỗn độn thú bảy màu đều kết băng.

Ngoài thân nó nở rộ ra linh quang bảy màu chói mắt, tầng băng nhanh chóng tan đi.

Vương Trường Sinh đã đến phía sau hỗn độn thú bảy màu, ngón trỏ tay phải sáng lên linh quang hai màu đen vàng, tản mát ra hai loại pháp tắc dao động.

Dung Khiếu Quyết!

Lực pháp tắc cùng Thần Hồn pháp tắc dung hợp!

Đôi mắt Vương Trường Sinh hiện lên một mảng ánh sáng lạnh lẽo, ngón trỏ tay phải hướng thẳng đến đầu hỗn độn thú bảy màu mà đi.

Một tiếng vang trầm cất lên, đầu của hỗn độn thú bảy màu bị Vương Trường Sinh đánh thủng, một quầng màu đen thổi quét ra, lướt qua thân thể hỗn độn thú bảy màu.

Hỗn độn thú bảy màu phát ra một tiếng rống thống khổ đến cực điểm, thân thể run lên, ngã xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận