Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2118: Tu sĩ Hóa Thần chạy tới

Vương Thanh Sơn có chút kinh ngạc, hắn chỉ là thuận miệng nói, không ôm bao nhiêu hy vọng, không ngờ Vương Anh Kiệt thật sự trao đổi được vật quý hiếm.

“Anh Kiệt, ngươi làm rất không tệ, ngươi tiếp tục liên lạc với hắn, hỏi hắn có Hải Hồn Ngọc chưa bị dơ bẩn hay không, nếu là lượng lớn, có thể lấy linh vật Kết Anh đổi với hắn.”

Vương Thanh Sơn phân phó, Hải Hồn Ngọc là tài liệu luyện khí thủy thuộc tính cực phẩm, nếu là có đủ nhiều Hải Hồn Ngọc, Vương Trường Sinh nói không chừng có thể luyện chế ra một món linh bảo.

“Vâng, lão tổ tông, cháu hiểu.”

Vương Anh Kiệt vỗ ngực đáp ứng.

Vương Thanh Sơn dặn dò vài câu, bảo Vương Anh Kiệt lui xuống.

Một đạo thần thức như có như không nhanh chóng đảo qua trên người Vương Thanh Sơn, sắc mặt Vương Thanh Sơn trầm xuống, quát lớn: “Là ai lén lút trốn ở nơi đó? Lăn ra đây cho ta.”

Hắn không ngại xa xôi vạn dặm chạy tới Bắc Cương diệt trùng, có người lén lút dùng thần thức tra xét hắn, điều này làm hắn cực kỳ bất mãn.

“Vương tiểu hữu tu luyện thần thức không tệ!”

Một giọng nam tử có chút sang sảng chợt vang lên, vừa dứt lời, hư không vặn vẹo biến hình một trận, vô số ánh lửa chợt hiện lên, hóa thành một ông lão áo bào đỏ mặt mày hồng hào, trên người ông lão áo bào đỏ không có chút linh khí dao động.

Ông lão áo bào đỏ chính là Diệp Diễm tu sĩ Hóa Thần của Tam Diễm cung, Hóa Thần sơ kỳ.

Vương Thanh Sơn đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Vãn bối không biết tiền bối đại giá quang lâm, nói năng ngông cuồng, mong tiền bối tha lỗi.”

Hắn quả thật không biết là tu sĩ Hóa Thần, ai có thể ngờ tu sĩ Hóa Thần không chào hỏi xâm nhập chỗ ở của hắn?

Đúng lúc này, hư không sáng lên nhiều đốm sáng màu trắng, hiện ra một ông lão áo bào trắng mặt mũi hiền lành.

Ông lão áo bào trắng khuôn mặt trắng nõn, thân thể đứng thẳng tắp, như một thanh kiếm sắc bén chưa ra khỏi vỏ, làm người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Ông lão áo bào trắng là Lưu Nghiệp tu sĩ Hóa Thần của Thái Nhất tiên môn, đồ tôn của Tứ Quý Kiếm Tôn.

“Hê hê, Diệp lão quỷ, lão phu thắng rồi, đồ tôn của ngươi chưa phát hiện lão phu, Vương sư điệt phát hiện ngươi.”

Lưu Nghiệp cười hê hê, trêu ghẹo.

“Lão phu dám đánh cược dám chịu thua, khối Hỏa Phượng mộc này thuộc về ngươi.”

Diệp Diễm lật tay lấy ra một khối gỗ màu đỏ đậm, mặt ngoài khối gỗ có một tầng lửa màu đỏ, như một khối gỗ bị điểm hỏa, nhiệt độ bên trong phòng chợt tăng cao.

Hắn ném khối gỗ cho Lưu Nghiệp, Lưu Nghiệp tiếp nhận khối gỗ, vẻ mặt đầy đắc ý.

Vương Thanh Sơn thấy một màn như vậy, đã hiểu ngọn nguồn sự việc, trong lòng có chút buồn cười, hai vị tu sĩ Hóa Thần giống như lão ngoan đồng.

“Đệ tử bái kiến Lưu sư tổ.”

Vương Thanh Sơn bước nhanh đi đến trước mặt Lưu Nghiệp, khom mình hành lễ.

Hai vị tu sĩ Hóa Thần chạy tới, sự việc dễ xử lý rồi.

Lưu Nghiệp đánh giá Vương Thanh Sơn một lần, mặt lộ vẻ khen ngợi, nói: “Chúng ta lại gặp mặt rồi, ngươi chủ động đi Bắc Cương diệt trùng, thật sự khó được, tốt lắm, tốt lắm, không giống những kẻ chỉ biết tới lợi kia của Nam Hải cùng Trung Nguyên, Bắc Cương xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không biết phái người đến xem, môi hở răng lạnh, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.”

“Lưu sư tổ quá khen rồi, đệ tử cũng có tư tâm. Thải Liên tiên tử chủ động mời, mười đại môn phái Bắc Cương trọng thưởng tu sĩ trừ trùng có công, đệ tử lúc này mới chạy tới Bắc Cương, nếu không phải cửu thúc cửu thẩm không thoát thân được, bọn họ cũng sẽ tới đây một chuyến. Mặc kệ nói như thế nào, U Minh Chu là kẻ địch chung của tu sĩ Nhân tộc.”

Vương Thanh Sơn thẳng thắn thành khẩn nói.

Lưu Nghiệp có chút dở khóc dở cười, lão không ngờ Vương Thanh Sơn thành thực như vậy.

“Ha ha, có gì nói đó, lão phu thích tính tình tiểu tử này, không làm màu, tốt hơn nhiều so với những kẻ dối trá kia.”

Diệp Diễm cười hào sảng, ánh mắt lộ ra nét thưởng thức nồng đậm.

“Diệp tiền bối quá khen rồi, vãn bối không đảm đương nổi ngài khen ngợi như thế.”

Vương Thanh Sơn khiêm tốn nói, vẻ mặt cung kính.

Hắn cũng không dám làm càn ở trước mặt tu sĩ Hóa Thần, Lưu Nghiệp và Diệp Diễm đều là tiền bối của hắn, bọn họ có thể làm càn, Vương Thanh Sơn không thể làm càn.

“Chúng ta đều nghe Tống sư điệt nói rồi, may mà các ngươi chặn được U Minh Chu công kích, các ngươi làm rất không tệ, chúng ta hai lão già này chạy tới, tự nhiên sẽ không để U Minh Chu làm hại nhân gian nữa.”

Giọng điệu của Diệp Diễm tràn ngập tự tin, U Minh Chu đang biến dị, không thể mặc kệ.

“Vương sư điệt, ngày mai ngươi theo bọn Tống tiểu hữu cùng nhau đánh vào Vạn Khôi sơn mạch, hấp dẫn U Minh Chu chú ý, lão phu sẽ nhân cơ hội lẻn vào một chỗ bí cảnh đó, phong kín tiết điểm không gian, sau đó nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt toàn bộ U Minh Chu, một lần hành động giải quyết họa tâm phúc này.”

Lưu Nghiệp trầm giọng nói. Trước kia không giải quyết U Minh Chu, chính là vì tiết điểm không gian tồn tại, mười đại môn phái Bắc Cương lúc này mới phong ấn U Minh Chu lại.

Bọn họ chạy đi Nam Hải một chuyến, từ Vạn Thú đảo đạt được lá bùa cấp năm đặc thù nào đó, chuyên môn dùng để phong ấn tiết điểm không gian. Bịt kín tiết điểm không gian, bọn họ có thể buông tay ra chân, giải quyết U Minh Chu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận