Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5247: Ngàn năm, đến Thương Hải

Thiên Linh đại lục, Thanh Lân cốc.

Một tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh, bốn người Vương Hướng Vinh, Vương Nhất Hân, Vương Xuyên Minh, Vương Tông Vân ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, đang nói cái gì.

Vương Xuyên Minh và Vương Hướng Vinh đều là Hợp Thể hậu kỳ, đều đã ăn Đàm Nguyên Quả.

Không có Đàm Nguyên Quả, bọn họ không tiến cấp Hợp Thể hậu kỳ nhanh như vậy.

“Ta tính bế quan tiềm tu một đoạn thời gian, trùng kích Hợp Thể đại viên mãn.”

Vương Hướng Vinh trầm giọng nói.

“Ngài cứ an tâm tu luyện! Có chúng ta, sẽ không xảy ra cái gì nhiễu loạn.”

Vương Nhất Hân tràn đầy tự tin nói.

Nhân tộc Thiên Linh đại lục xuất hiện một tu sĩ Đại Thừa Huyền Hỏa Tán Nhân, so với trước kia đã tốt hơn không ít.

Tộc nhân Vương gia ở Thiên Linh đại lục có hơn ngàn người, tu sĩ Hợp Thể có tám người, Luyện Hư hơn bốn mươi người, không chiếm cứ bất cứ địa bàn gì, chủ yếu là làm ăn, con rối thú, đan dược, phù triện, linh tửu vân vân, con rối thú tương đối bỏng tay.

Vương Thanh Sơn trước khi rời khỏi Thiên Linh đại lục, cố ý bái phỏng một phen nhiều thế lực lớn của Nhân tộc Thiên Linh đại lục, bọn họ biết sau lưng Vương gia có tu sĩ Đại Thừa, Vương gia chỉ là làm ăn, các thế lực lớn vẫn là rất hoan nghênh, một ít thế lực còn thông gia với Vương gia.

Tộc nhân bán ra thương phẩm, thu mua tài nguyên tu tiên chỉ Thiên Linh đại lục có, vận chuyển về Huyền Linh đại lục.

Vương Hướng Vinh gật gật đầu, đang muốn nói cái gì, một lá bùa truyền âm bay vào, Vương Xuyên Minh túm lấy bùa truyền âm bóp nát, một giọng nữ tử quen thuộc vang lên: “Lão tổ tông, chúng ta đã trở lại.”

“Như Ý! Bọn họ đã trở lại.”

Vương Nhất Hân bước nhanh đi ra ngoài, mở ra cửa sân, Bất Tự Tại, Vương Như Ý cùng Long Thanh Phong đứng ở cửa.

Mấy năm nay, bọn họ lưu lạc ở địa bàn dị tộc, lấy săn giết yêu thú mà sống, có đôi khi vì tranh đoạt tài nguyên tu tiên, giao thủ với tu sĩ dị tộc, bọn họ đều đã tiến vào Hợp Thể trung kỳ.

Người của Cửu Nguyên thương minh tìm được bọn họ, Tô Hướng Đông phái Bất Tự Tại đưa bọn họ về Thanh Lân cốc.

“Vị này là Bất đạo hữu của Cửu Nguyên thương minh, Tô tiền bối phái bọn họ đưa chúng ta trở về.”

Vương Như Ý chỉ vào Bất Tự Tại giới thiệu.

“Làm phiền Bất đạo hữu rồi, tâm ý nho nhỏ, không đủ để bày tỏ hết tấm lòng.”

Vương Nhất Hân lấy ra một cái nhẫn trữ vật màu xanh, đưa cho Bất Tự Tại.

“Vương tiên tử khách khí rồi, ta là phụng mệnh làm việc, cũng không thể thu đồ của ngươi, bằng không Tô trưởng lão biết trách tội ta.”

Bất Tự Tại uyển chuyển chối từ.

“Ngày khác có rảnh, chúng ta nhất định tới cửa bái phỏng, đa tạ. Bất đạo hữu, ngươi thay chúng ta hướng Tô tiền bối tỏ vẻ cảm tạ.”

Vương Hướng Vinh đi tới, ôm quyền nói.

“Không thành vấn đề, ta còn có chuyện quan trọng trong người, sẽ không ở lâu, cáo từ.”

Bất Tự Tại cáo từ rời khỏi.

Long Thanh Phong và Vương Như Ý đi vào, Vương Nhất Hân đóng lại cửa sân.

“Như Ý, Thanh Phong, các ngươi những năm qua đã đi đâu?”

Vương Hướng Vinh mở miệng hỏi.

Vương Như Ý cũng không có giấu diếm, nói tới tình hình của bọn họ những năm qua.

“Trở về là tốt rồi, lão tổ tông còn cho rằng các ngươi đã xảy ra chuyện, nếu là hắn biết các ngươi bình an trở về, khẳng định rất vui.”

Vương Xuyên Minh cười nói.

“Đúng rồi, chúng ta đạt được một quyển điển tịch, giới thiệu không ít văn tự tiên gia.”

Vương Như Ý lấy ra một quyển sách màu lam thật dày, đưa cho Vương Hướng Vinh.

“《 Tiên Văn Thông! 》”

Vương Hướng Vinh lật xem vài tờ, lộ vẻ mặt vui mừng, Vương Trường Sinh dặn dò mãi, bảo bọn họ lưu ý điển tịch giới thiệu văn tự tiên gia, bọn họ vẫn luôn lưu ý, nhưng không có thu hoạch gì.

Không ngờ Vương Như Ý mang về một quyển 《 Tiên Văn Thông 》, thật sự quá tốt rồi.

“Các ngươi trở về là tốt rồi, ở Thanh Lân cốc tu luyện đi! Chờ tàu Băng Sư tới Thiên Linh đại lục, lại ngồi tàu Băng Sư trở về, gia tộc chúng ta bây giờ có ba vị tu sĩ Đại Thừa.”

Vương Hướng Vinh cười nói, hắn cũng không biết Vương Mạnh Bân đã tiến vào Đại Thừa kỳ.

“Ba vị Đại Thừa? Lão tổ tông cũng tiến vào Đại Thừa kỳ rồi?”

Vương Như Ý kinh ngạc nói, nàng chỉ biết Vương Trường Sinh và Vương Thanh Sơn tiến vào Đại Thừa kỳ, đây là điều Bất Tự Tại nói cho bọn họ.

“Ừ, gia tộc chúng ta bây giờ binh hùng tướng mạnh, lão tổ tông đã diệt Tinh Hỏa tộc, gia tộc chúng ta là gia tộc tu tiên số một Huyền Linh đại lục.”

Vương Nhất Hân vẻ mặt đầy tự hào nói.

Vương Như Ý và Long Thanh Phong nghe xong lời này, lộ vẻ mặt vui mừng.

Nói chuyện phiếm thời gian một chén trà, bọn họ đã đi xuống nghỉ ngơi. Vương Hướng Vinh đi vào một gian mật thất, ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, vận công tu luyện.

Không qua bao lâu, một quầng sáng màu xanh bỗng dưng hiện lên, bao phủ toàn thân, Vương Hướng Vinh nhắm đôi mắt lại.

...

Năm tháng như thoi đưa, hơn ngàn năm thời gian trôi qua.

Một mảng hải vực xanh thẳm, gió biển thổi từng cơn, vạn dặm không mây.

Trên bầu trời xuất hiện một đạo hào quang màu bạc, không qua bao lâu, hào quang màu bạc dừng lại, hiện ra một con thuyền khổng lồ màu bạc dài hơn trăm trượng, trên con thuyền khổng lồ có một tòa lầu các màu bạc cao ba mươi sáu tầng.

Mấy chục tu sĩ Vương gia bọn Vương Mạnh Bân đứng ở trên boong tàu, sắc mặt ngưng trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận