Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2676: Thúc linh cấm quang

Tử Nguyệt tiên tử vội vàng tránh đi, nhưng vẫn muộn. Hai đạo kim quang xuyên thủng chân và tay trái của nàng. Nàng vội vàng lấy ra một viên thuốc màu xanh, ăn vào. Dưới sự bảo vệ của Kim quy thuẫn, nàng hoá thành một đạo độn quang màu tím phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.

Mặt đất xé rách mở ra, Hoa yêu chui ra từ dưới đất, truy kích Tử Nguyệt tiên tử.

Không qua bao lâu, Tử Nguyệt tiên tử trở lại núi lửa, sắc mặt nàng tái nhợt.

Kim quang có chứa kịch độc, cho dù nàng ăn vào đan dược, cũng không thể nào lập tức giải độc, nàng cần tìm địa phương chữa thương.

Nàng liếc mắt nhìn về phía Hoa yêu ở phía sau, ra quyết định, bay về phía núi lửa.

Tiếng lôi minh oành đùng đùng từ trời cao truyền đến, điện thiểm lôi minh.

Mấy đạo tia chớp màu đỏ cắt ngang qua chân trời, bổ về phía Tử Nguyệt tiên tử.

Có Kim quy thuẫn bảo hộ, Tử Nguyệt tiên tử cũng không bị thương. Hoa yêu tới gần núi lửa vài dặm liền ngừng lại, nó không rời khỏi mà canh giữ ở phụ cận.

Tử Nguyệt tiên tử dưới sự bảo vệ của Kim quy thuẫn, bay vào sâu bên trong núi lửa.

Nàng thấy được một toà cự phong phía xa xa, bèn bay về hướng cự phong.

Vô số tia chớp màu đỏ bổ lên trên Kim quy thuẫn, giống như cát hoà vào biển lớn.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Tử Nguyệt tiên tử bay ra khỏi núi lửa. Một toà cự phong nguy nga xuất hiện trước mặt nàng, đỉnh núi mây mù lượn lờ, không nhìn thấy rõ tình huống đỉnh núi.

Tử Nguyệt tiên tử lấy ra một viên cầu kim loại kim quang lập loè, đánh vào một đạo pháp quyết. Bên trong tiếng cơ quan, viên cầu kim loại dần hoá thành một con cự viên khôi lỗi thú ánh vàng rực rỡ, đứng bên người bảo hộ nàng.

Tử Nguyệt tiên tử khoanh chân ngồi xuống, vận công chữa thương.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Tử Nguyệt tiên tử thu tay, sắc mặt tái nhợt khôi phục hồng nhuận.

Nàng đứng dậy, nhìn về cự phong cách đó không xa.

Thềm đá mọc đầy rêu xanh trải dài từ chân núi đến đỉnh núi, hai bên thềm đá cây mọc thành hàng.

Sắc mặt Tử Nguyệt tiên tử trở nên cổ quái, có thềm đá, chứng tỏ nơi này có người ở. Chẳng lẽ nơi này là động phủ toạ hoá của Cuồng Phong chân quân?

Nàng đại khai thần thức, tới gần giữa sườn núi đã bị cấm chế chặn lại.

Nàng hơi cân nhắc, lấy ra một viên châu lớn bằng quả trứng chim, bên ngoài viên châu có phù văn chớp động. Sau đó viên châu hoá thành một đạo linh quang, nhập vào lòng đất biến mất không thấy.

Đây là Cảm ứng châu, vật này nàng chuẩn bị để tầm bảo. Nàng không biết cự phong có cấm chế gì, Vương Thanh Sơn cũng có thể truy theo Cảm ứng châu để đến đây.

Tử Nguyệt tiên tử để cho viên hầu khôi lỗi thú đi đến hướng cự phong. Một bước, mười bước, trăm bước. Tốc độ của viên hầu khôi lỗi thú không nhanh, cũng không va chạm phải cấm chế gì.

Nàng liếc mắt nhìn về phía núi lửa phía sau, sau đó đi về hướng cự phong.

Đi đến giữa sườn núi, phía trước là một mảng sương trắng mịt mờ, không thấy rõ tình hình bên trong.

Viên hầu khôi lỗi thú đi về hướng sương trắng, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Sau thời gian một chén trà nhỏ, viên hầu khôi lỗi thú đi ra khỏi sương trắng, trở lại bên người Tử Nguyệt tiên tử.

Tử Nguyệt tiên tử cẩn thận kiểm tra thân thể nó, không phát hiện thương tích gì. Lúc này nàng mới yên tâm tiêu sái tiến vào.

Sương trắng dày đặc, đưa tay không thấy năm ngón, phạm vi cảm ứng của thần thức không vượt quá trăm trượng.

Gần nửa canh giờ sau, Tử Nguyệt tiên tử cảm giác sương mù phía trước loãng dần, mơ hồ thấy được một toà cự tháp.

Đi được thêm trăm bước, sương mù biến mất. Tử Nguyệt tiên tử xuất hiện trên một toà quảng trường đá rộng lớn, trên mặt thềm trải đầy rêu xanh. Trung ương quảng trường toạ lạc một toà cự tháp màu xanh cao hơn trăm trượng, trên thân tháp có khắc ba chữ cái to “Cuồng phong tháp”. Tháp có lưu quang lưu chuyển không ngừng, có thể nhìn thấy vô số phù văn huyền ảo.

“Cuồng phong tháp! Chẳng lẽ nơi đây thật sự là chỗ toạ hoá của Cuồng Phong chân quân?”

Tử Nguyệt tiên tử đưa ra suy đoán, thần sắc trở nên kích động.

Nếu có thể có được truyền thừa của Cuồng Phong chân quân, đương nhiên không thể tốt hơn. Không một vị Nguyên Anh tu sĩ nào sẽ từ chối truyền thừa của Hoá thần tu sĩ.

Cửa lớn Cuồng phong tháp đóng chặt, trên cửa đá có khắc đồ án hình lốc xoáy.

Tử Nguyệt tiên tử bấm niệm pháp quyết, viên hầu khôi lỗi thú rất nhanh đi về hướng Cuồng phong tháp. Khi đến trước mặt Cuồng phong tháp, song chưởng của nó vừa động, công kích về hướng cửa đá.

Tiếng nổ oành đùng đùng qua đi, cửa đá tứ phân ngũ liệt, lộ ra đại điện rộng mở màu xanh.

Viên hầu khôi lỗi thú đi vào trong, đi một vòng trong đại điện, cũng không phát hiện điều gì dị thường, càng không xúc động cấm chế nào.

Lúc này Tử Nguyệt tiên tử mới yên tâm, cất bước đi vào.

Sàn được lót bởi một loại đá màu xanh, trên tường có treo một bức bích hoạ. Bích hoạ là một người nam thanh sam khống chế cuồng phong, bên cạnh còn có một hàng văn tự giới thiệu. Lão phu là Cuồng Phong chân nhân, khổ tu nhiều năm, thật vất vả mới tiến vào Hoá thần kỳ. Tầm bảo tại Phong tuyết uyên, không may bị trọng thương đành toạ hoá ở đây. Người hữu duyên nếu thông qua khảo hạch của lão phu, có thể đạt được truyền thừa lão phu lưu lại.

“Quả thật là động phủ toạ hoá của Cuồng Phong chân nhân!”

Thần sắc Tử Nguyệt tiên tử kích động, nhìn về bốn phía.

Tay trái có một cầu thang bằng đá, bên trên phủ đầy tro bụi, không biết đã bao lâu không có người lui tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận