Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1846: Đối sách của Nhật Nguyệt cung (1)

Nói chuyện phiếm chốc lát, bọn họ trở lại tiền viện, đám người Vương Thanh Sơn đang an ủi Vương Trường Kiệt.

“Được rồi, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi! Bảy ngày sau, cử hành lễ tang cho Minh Nhân thúc, ở từ đường gia tộc lập linh bài vị cho hắn.”

Vương Minh Nhân trước khi mất, bảo Tây Môn Phượng mang về một lượng lớn tài nguyên tu tiên, ngoài ra, còn có mối quan hệ rộng khắp.

“Vâng, cửu thúc (lão tổ tông).”

Đám người Vương Thanh Sơn lục tục rời khỏi, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên dặn dò vài câu, cũng đi theo rời khỏi.

Trở lại Thanh Liên phong, Uông Như Yên khẽ thở dài một hơi, nói: “Việc đời vô thường, không ngờ Minh Nhân thúc kết anh thất bại.”

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Đúng vậy! Loại chuyện này vốn đã rất khó nói. Ngũ Linh tán nhân là ngũ linh căn, hắn cũng kết anh, tư chất chỉ là để người tu tiên ở giai đoạn phía trước tu luyện thuận lợi một chút, nhưng có thể kết anh hay không, tùy từng người mà quyết định, cũng không phải nói tư chất tốt, thì nhất định có thể kết anh. Linh vật kết anh khó được, nhưng đối với mười đại môn phái Nam Hải mà nói, linh vật kết anh cũng không phải thứ quá quý hiếm, nếu là tư chất tốt có thể kết anh, số lượng tu sĩ Nguyên Anh của Nam Hải tu tiên giới ít nhất tăng lên một thành.”

“Đúng rồi, phu quân, chàng còn nhớ rõ Diệp Tân của Vân Hải tông không?”

“Nhớ, hắn làm sao vậy?”

Vương Trường Sinh đương nhiên nhớ người này, bởi vì hắn chủ động đầu hàng, Vương gia không đánh mà thắng đạt được toàn bộ Vân Hải tông.

Ban ngành trung tâm của Vân Hải tông đều là tu sĩ Vương gia, xử lý cho Vương gia một ít chuyện không tiện ra mặt, đồng thời chuyển vận các loại nhân tài cho Vương gia.

“Hắn tọa hóa rồi, trước khi chết để lại di ngôn, Vân Hải tông có hai tấm Trấn Tiên Lệnh, ở nơi bí ẩn nào đó của Vân Hải tông, hắn lo lắng chúng ta lợi dụng xong hắn sẽ giết hắn, cố ý giấu hai tấm Trấn Tiên Lệnh này đi, trước khi chết mới lộ ra tin tức này. Kẻ này cũng biết điều, chưa từng rời khỏi chỗ ở, cũng không tiếp xúc với người ngoài, Trần Húc Đông cũng giống hắn.”

“Trấn Tiên Lệnh? Phái người đi lấy về đi! Ta nghe Mạnh Phần nói, Trần Húc Đông biểu hiện cũng không tệ, còn chờ tiến một bước khảo sát, nếu điều kiện cho phép, có thể giúp hắn Kết Đan.”

Trần Húc Đông mấy năm nay luôn luyện chế phù triện, say mê phù triện thuật, trừ Vương Mạnh Phần, hắn không tiếp xúc với người khác, ở Chế Phù viện dốc túi truyền thụ, dạy tu sĩ Vương gia chế phù.

Vương gia bây giờ đang rất thiếu tu sĩ cấp cao, tu sĩ Kết Đan họ khác của Vương gia, trước mắt có Diệp Hải Đường và Âu Dương Minh Nguyệt, Tây Môn Phượng là đệ tử Thái Nhất tiên môn, không có khả năng thường trú Vương gia, bởi vậy không tính vào Vương gia.

Mấy năm nay, Vương gia hấp thu quá nhiều tu sĩ khác họ, cần lập một cái cọc tiêu, để các tu sĩ khác họ kia nhìn một cái, trung với Vương gia, cống hiến cho Vương gia, là có thể Kết Đan, có trợ giúp tăng mạnh cảm giác tán đồng của bọn họ đối với Vương gia.

Uông Như Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bảy ngày sau, Vương gia cử hành lễ tang cho Vương Minh Nhân, rất nhiều tộc nhân chỉ từng nghe nói Vương Minh Nhân tồn tại, tộc nhân từng gặp Vương Minh Nhân đã ít lại càng ít.

Cử hành xong lễ tang, Vương gia phái ra lượng lớn tu sĩ, tới các nơi đưa thiệp mời.

Tây Môn Phượng ở hơn một tháng, rời khỏi Thanh Liên đảo, xuất phát quay về Đông Hoang.

Vương Trường Sinh đứng ở bên cạnh một tòa pháp trận màu bạc lớn hơn mười trượng, phất tay áo bào, Thanh Liên đỉnh bay ra, rơi ở trên pháp trận.

Hắn lấy ra một cái trận bàn màu bạc to bằng bàn tay, đánh vào một pháp quyết, pháp trận phát ra tiếng “ong ong” trầm đục, một mảng lớn quầng sáng màu bạc bay lên, nâng lên Thanh Liên đỉnh, từng tia linh khí ùa vào Thanh Liên đỉnh, hoa sen màu xanh mặt ngoài thân đỉnh chậm rãi tỏa sáng rực rỡ, phát ra tiếng nổ trầm thấp.

Vương Trường Sinh tính bế quan tu luyện một đoạn thời gian, ở trong lúc đó, Thanh Liên đỉnh cũng cần tiếp tục chiết xuất tài liệu, nhưng do trận pháp cung cấp năng lượng mới có thể vận chuyển.

Hắn đi vào mật thất bế quan, lấy ra một cái hồ lô to bằng bàn tay, đánh vào một pháp quyết, một mảng lớn chất lỏng trắng như tuyết lạnh thấu xương bay ra, hóa thành các tia sương mù, chậm rãi ùa vào trong cơ thể hắn, trong cơ thể hắn truyền ra tiếng xương khớp vang “bôm bốp”, cơ bắp phình to lên không ít.

Vương Trường Sinh nhắm mắt, quầng sáng màu lam ngoài thân nở rộ, bao phủ toàn thân.

Từng tia hơi nước hiện lên ở bên trong, trong phòng trở nên ẩm ướt, thủy linh khí dị thường dư thừa.

...

Nhật Nguyệt cung, tòa cung điện hùng vĩ nào đó.

Đỗ Sưởng và Phương Nguyệt ngồi ở hai cái ghế ngọc linh quang lấp lánh, hai nam một nữ đang báo cáo tình huống cho bọn họ.

“Hoàng Long đảo bị diệt rồi? Biết Hoàng Long đảo bị ai diệt hay không?”

Phương Nguyệt cau mày nói. Nhật Nguyệt cung nâng đỡ Hoàng Long đảo, là vì kiềm chế Thái Nhất tiên môn phát triển, bây giờ Hoàng Long đảo bị diệt rồi, tương đương có người khiêu khích địa vị của Nhật Nguyệt cung.

“Không biết, chúng ta tìm được nhiều vị tu sĩ Kết Đan của Hoàng Long đảo, bọn họ cũng không biết tình huống, nhưng đệ tử Hoàng Long chân nhân lộ ra, bọn họ từng phụng mệnh đi Kim Kình hải vực truy tra hành tung Thái Hạo chân nhân, Vương gia cũng vừa vặn bị tập kích, hai bên này có thể có liên hệ, nhưng Hoàng Ngọc Hư hậu nhân Hoàng Long chân nhân không rõ tung tích, hắn hẳn là biết nội tình.”

Một nam nhân trung niên cao cao gầy gầy cung kính nói. Vương gia chân trước bị tập kích, Hoàng Long đảo sau lưng bị diệt, muốn nói là trùng hợp, vậy cũng quá khéo rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận