Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3117: Cửu Diệp Huyết Liên (1)

Không gian phụ cận Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ẩn thân sáng lên một đạo hào quang màu xanh, hiện ra một ông lão mặc áo mãng bào màu xanh, ông lão mặt hơi béo, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt nhỏ tràn đầy nét sợ hãi, đầu đầy mồ hôi.

Trên ống tay áo của lão thêu một con giao long tí hon, rõ ràng là con cháu Kim Giao cốc Long gia.

“Long Vân Phong, ngươi thoát được sao? Trả lại đồ cho chúng ta, dám cướp đồ của chúng ta, ngươi sống lâu ngại phiền à.”

Một giọng nữ tử băng lạnh vô tình chợt vang lên.

Vừa dứt lời, mặt đất kịch liệt chớp lên, mấy trăm bụi gai màu xanh thô to phá đất chui ra, bụi gai màu xanh nháy mắt phóng to, bện thành một bức tường gỗ màu xanh cao hơn ngàn trượng, chặn đường đi của Long Vân Phong.

Hào quang màu xanh lóe lên, một ông lão áo xanh gầy như cây trúc, đôi mắt lõm xuống đứng ở trên tường gỗ màu xanh, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhìn trang phục trên người ông lão áo xanh, rõ ràng là đệ tử Huyền Thanh phái.

Bầu trời truyền đến một tràng tiếng nổ thật lớn, một đám mây lửa năm màu chợt xuất hiện ở bầu trời, sau khi kịch liệt quay cuồng, những quả cầu lửa năm màu trút xuống, đánh về phía Long Vân Phong.

Long Vân Phong sắc mặt tái nhợt, vội vàng lấy ra một cây cờ phướn màu xanh, hung hăng vung lên, cờ phướn màu xanh sáng lên hào quang màu xanh lóa mắt, một cơn cuồng phong màu xanh thổi quét ra, quả cầu lửa năm màu va chạm vào cuồng phong màu xanh, nháy mắt nổ tung ra.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, phạm vi mười mấy dặm bị biển lửa năm màu bao phủ, nhiệt độ cao đến dọa người, đất đá bị đốt thành màu đỏ rực.

Một đạo độn quang màu đỏ từ nơi xa bay tới, rõ ràng là một thiếu phụ váy vàng dáng người đầy đặn, thiếu phụ váy vàng da thịt trắng hơn tuyết, mi tâm có một dấu hiệu ngọn lửa màu vàng, xem pháp lực dao động của nàng, rõ ràng là tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn, xem trang phục của nàng, hiển nhiên là đệ tử Cửu Diễm môn.

Trong tay thiếu phụ váy vàng nắm một cây đoản đao hào quang màu đỏ lập lòe, linh khí kinh người.

Nàng nhẹ nhàng vung cổ tay một cái, một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, hơn ngàn đao khí màu đỏ quét ra, giống như một tấm lưới tử vong, chộp về phía Long Vân Phong.

Long Vân Phong vội vàng làm phép ngăn cản, tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, hơn ngàn đao khí màu đỏ chém vỡ nát mười mấy đỉnh núi.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bất đắc dĩ, hiện thân.

“Trấn Hải cung!”

Sắc mặt thiếu phụ váy vàng trầm xuống, trước khi tiến vào Huyền Linh động thiên, bọn họ tụ tập ở một đại điện, nàng nhận ra Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, thì ra là các ngươi.”

Long Vân Phong nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Thái Dương tông tổ chức đại điển cho Thái Dương Chân Nhân, Long Vân Phong cũng đi, nhưng hắn lúc ấy tu vi không cao, chỉ từng tán gẫu vài câu với vợ chồng Vương Trường Sinh.

“Đã lâu không gặp, Long đạo hữu.”

Vương Trường Sinh cười chào hỏi. Hắn có chút tò mò, Long Vân Phong đã đoạt đi cái gì, thế mà lọt vào đệ tử Huyền Thanh phái cùng Cửu Diễm môn đuổi giết.

“Long đạo hữu, trả lại đồ của chúng ta cho ta, chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ.”

Thiếu phụ váy vàng giọng trầm trọng, mặt đầy sát khí.

Long Vân Phong đảo mắt, phất cổ tay, một cái hộp ngọc màu xanh tinh xảo đẹp đẽ bay ra, bay về phía Vương Trường Sinh.

“Vương đạo hữu, đây là một cây Cửu Diệp Huyết Liên vạn năm, hạt sen dùng để luyện chế phân thân là thích hợp nhất.”

Long Vân Phong giải thích, hắn và Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên chỉ có một lần gặp mặt, không xác định Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên có thể cứu hắn hay không, dứt khoát giao ra Cửu Diệp Huyết Liên.

Như vậy, người của Cửu Diễm môn và Huyền Thanh phái sẽ nhằm vào Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, mặc kệ Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên có nguyện ý ra tay cứu giúp hay không, đều phải cuốn vào trong đó.

Không gian nổi lên dao động, một bàn tay hào quang màu đỏ lập lòe bỗng dưng hiện lên, chụp vào hộp ngọc màu xanh.

Một đạo sóng âm màu lam thổi quét đến, xẹt qua bàn tay màu đỏ, bàn tay màu đỏ nháy mắt nổ tung, hóa thành nhiều đốm lửa tán loạn biến mất.

Lòng đất chợt chui ra mấy trăm bụi gai màu xanh mọc đầy gai nhọn, mấy trăm bụi gai màu xanh nhanh chóng bện thành một bàn tay màu xanh lớn mấy trăm trượng, chụp vào hộp ngọc màu xanh.

Hầu như cùng lúc đó, không gian toát ra vô số hơi nước màu lam, chợt ngưng tụ lại, hóa thành mấy trăm đao nước màu lam dài vài thước, chém vỡ nát bàn tay màu xanh, hóa thành vô số đoạn bụi gai màu xanh, rơi trên mặt đất.

Vương Trường Sinh tiếp được hộp ngọc màu xanh, mở ra nắp hộp, bên trong có một cây hoa sen màu máu, có chín cánh hoa, thiếu hai hạt sen, còn có bảy hạt sen.

Hạt sen của Cửu Diệp Huyết Liên có thể lấy để luyện chế phân thân, nhưng bảy hạt sen, Vương Trường Sinh có thể giữ lại một viên đã không tệ rồi.

Long Vân Phong có tính toán nhỏ nhặt của mình, hắn cầm hai hạt sen, không cần gánh vác bất cứ phiêu lưu gì, đặt mình ra ngoài.

Ở bên cạnh Cửu Diệp Huyết Liên, còn có một cái nhẫn trữ vật màu xanh, thần thức Vương Trường Sinh chìm vào trong đó, hài lòng gật gật đầu, trong nhẫn trữ vật có mười mấy cây linh dược, linh mộc ngàn năm, kim loại khoáng thạch.

Long Vân Phong biết làm người, Vương Trường Sinh cũng liền không so đo với y.

Bạn cần đăng nhập để bình luận