Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4903: Hướng tới Huyền Quang đại lục (1)

Ở sâu trong Thiên Hồ sơn mạch, có thể nhìn thấy lượng lớn kiến trúc cùng nam nữ trẻ tuổi, bọn họ đều có vài cái đuôi.

Tộc nhân Cửu Vĩ nhất tộc càng nhiều đuôi, nói lên tiềm lực càng lớn, huyết mạch càng mạnh, càng tiếp cận Cửu Vĩ Thiên Hồ, địa vị ở Cửu Vĩ nhất tộc cũng càng cao.

Một gian mật thất, Bạch Linh Nhi ngồi khoanh chân ở trên một tấm bồ đoàn màu trắng, đôi mắt nhắm chặt, ngoài thân bao phủ một mảng hào quang màu trắng nhu hòa.

Một lát sau, nàng mở đôi mắt, khẽ phun ra một ngụm khí đục, lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu trắng, đánh vào một đạo pháp quyết, cung kính nói: “Mỗ mỗ!”

“Thế nào? Không đáng ngại chứ?” Một giọng nữ tử ôn hòa vang lên.

“Đa tạ mỗ mỗ quan tâm, Linh Nhi đã không còn đáng ngại.”

Bạch Linh Nhi thành thật nói. Nàng ra ngoài làm việc gặp tập kích, bằng vào ảo thuật tránh được một kiếp, cũng bị đánh trọng thương, vẫn luôn dưỡng thương.

“Vậy thì tốt, ngươi là thất vĩ tộc nhân số lượng không nhiều của bản tộc, có hi vọng tiến cấp đến cửu vĩ. Ngươi dốc lòng tu luyện trước, ba trăm năm sau, Phong đạo hữu của Thiên Ưng tộc tổ chức đại thọ, ngươi theo ta đi một chuyến đi! Kiến thức thế gian một chút, kết bạn một phen tinh anh chủng tộc khác.” Nữ tử dùng một loại giọng điệu không cho phép phản đối nói.

“Vâng, mỗ mỗ.” Bạch Linh Nhi lập tức đáp ứng.

Thu hồi pháp bàn đưa tin, Bạch Linh Nhi khẽ thở dài một hơi, đôi mắt chuyển động không thôi, không biết đang nghĩ chuyện gì.



Huyền Dương giới, Huyền Linh đại lục, đảo Thanh Liên.

Thanh Liên phong, Vương Trường Sinh Uông Như Yên cùng Đoàn Thông Thiên ngồi ở trong một đình đá màu xanh, hơn mười vị tộc nhân bọn Vương Thanh Phong đứng ở một bên, vẻ mặt nghiêm nghị.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tính đi Huyền Quang đại lục tìm Minh Hà Chi Thủy, triệu tập cao tầng trong tộc, mở cái hội nghị gia tộc.

“Chúng ta một lần này rời khỏi không biết khi nào trở về, có việc gì lớn, các ngươi thương lượng để xử lý. Gặp vấn đề khó giải quyết không được, bảp Thanh Thành đi hướng phía Trấn Hải cung xin giúp đỡ.” Vương Trường Sinh phân phó.

Đám người Vương Thanh Thành đáp ứng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Lão tổ tông, gia tộc chúng ta càng ngày càng mạnh, tu sĩ Luyện Hư không nên đảm nhiệm gia chủ nữa, cháu xin lão tổ tông chọn lựa một vị tộc nhân đảm nhiệm gia chủ.”

Vương Nhất Hồng xin nghỉ. Hắn đã vượt qua bốn lần đại thiên kiếp, lấy địa vị cùng thực lực Vương gia giờ này ngày này, gia chủ nên là tu sĩ Hợp Thể.

“Các ngươi có nhân tuyển nào? Hoặc là các ngươi ai bằng lòng đảm nhiệm gia chủ?” Vương Trường Sinh mở miệng hỏi. Hắn có thể quyết định việc này, nhưng hắn muốn nghe ý kiến tộc nhân một chút.

“Thanh Thành lão tổ là nhân tuyển không tệ!” Vương Anh Kiệt mở miệng nói.

Nhiều vị tu sĩ Hợp Thể ùn ùn phụ họa. Vương Thanh Thành đảm nhiệm gia chủ danh xứng với thực, không nói đến hắn là con của Vương Trường Sinh, hắn cùng nhiều vị trưởng lão Hợp Thể kỳ của Trấn Hải cung quan hệ cũng rất không tệ, kết giao rộng khắp, làm người khiêm tốn.

“Thanh Thành, ý tứ của con thế nào?” Vương Trường Sinh hỏi.

“Con tạm thay chức gia chủ đi! Mô Sơn và Nhất Hồng giúp đỡ con, nếu là Mô Sơn tiến vào Hợp Thể kỳ, lại để Mô Sơn tiếp nhận chức vụ gia chủ, gia chủ phải quản lý quá nhiều việc, Mô Sơn so với con làm được tốt hơn, hoặc là hậu bối có nhân tuyển xuất sắc, cũng có thể đảm nhiệm gia chủ.”

Vương Thanh Thành nói ra ý kiến của mình. Vương Mô Sơn đảm nhiệm gia chủ hơn một vạn năm, làm việc công bằng, tộc nhân đều thấy hết trong mắt.

Vương Thanh Thành làm gia chủ hay không đều không sao cả, hắn cảm thấy Vương Mô Sơn làm tốt hơn.

Hắn làm gia chủ tạm quyền chỉ là treo cái danh, vẫn là Vương Mô Sơn và Vương Nhất Hồng phụ trách xử lý công việc trong tộc, nếu Vương Mô Sơn tiến vào Hợp Thể kỳ, lại để Vương Mô Sơn đảm nhiệm gia chủ.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, Vương Mô Sơn quả thật làm không tệ, chưa từng có sai lầm nào lớn.

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Vậy cứ như thế! Thanh Thành đảm nhiệm gia chủ, Mô Sơn và Nhất Hồng đảm nhiệm phó gia chủ, giúp Thanh Thành xử lý việc trong tộc.”

“Vâng, cha (lão tổ tông).” Đám người Vương Thanh Thành trăm miệng một lời.

“Được rồi, các ngươi đi làm việc đi!” Vương Trường Sinh phất phất tay, bảo bọn họ lui xuống.

“Thân gia, ngươi thật sự không theo chúng ta đi Huyền Quang đại lục sao?” Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Không, ta tính bế quan tiềm tu một đoạn thời gian, các ngươi yên tâm đi đi!”

Đoàn Thông Thiên từ chối đề nghị của Vương Trường Sinh, hắn trước mắt là Hợp Thể sơ kỳ, cảm giác cách Hợp Thể trung kỳ không xa, tính bế quan tiềm tu một đoạn thời gian.

“Vậy được rồi!” Vương Trường Sinh cũng không miễn cưỡng. Nói chuyện phiếm chốc lát, Đoàn Thông Thiên cáo từ rời khỏi.

Vương Trường Sinh lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, phân phó: “Thôn Thiên, dẫn bọn họ tới đây, chuẩn bị rời khỏi.”

“Ta biết rồi, chủ nhân.” Vương Thôn Thiên đáp ứng.

Không qua bao lâu, bọn người Vương Thôn Thiên Vương Lân Vương Kiêu Vương Mộng Ly Vương Hoàn Vũ Vương Chu tới trước mặt Vương Trường Sinh.

Vương Kiêu và Vương Hoàn Vũ lục tục tiến vào Hợp Thể kỳ, nếu không phải Vương Kiêu cung cấp tình báo, nói không chừng thật sự để Mộ Hải thành công rồi.

“Chúng ta chuẩn bị rời khỏi Huyền Linh đại lục, các ngươi theo chúng ta cùng lên đường đi!” Vương Trường Sinh phân phó.

Đám người Vương Thôn Thiên đáp một tiếng, phân biệt bay vào vòng tay linh thú trên tay Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên không thấy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận