Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6829: Khiếu thứ mười (1)

Tay phải Phương Ngọc Dao nở rộ ra một vòng sáng màu vàng chói mắt, đón đỡ về phía thanh kiếm khổng lồ màu lam đánh tới.

Vòng sáng màu vàng cùng thanh kiếm khổng lồ màu lam va chạm, đồng quy vu tận, thanh kiếm khổng lồ màu lam hóa thành giọt nước đầy trời, những giọt nước này đột nhiên ngưng tụ, hóa thành những nắm đấm khổng lồ màu lam, lao thẳng đến Liệt Dương Tiên Quân.

Liệt Dương Tiên Quân kinh hãi biến sắc, muốn tránh đi, tiếng sáo lại càng thêm dồn dập.

Hắn cảm giác hồn hải của mình sắp tán loạn, thân thể run rẩy không ngừng, mặt lộ vẻ thống khổ. Chờ hắn phục hồi tinh thần, quyền ảnh màu lam dày đặc lục tục đánh lên trên người hắn, thân thể hắn nhất thời nổ tung ra, hóa thành làn sương máu đầy trời.

Nguyên Anh vừa rời cơ thể, một tấm bùa lóe ra hào quang màu bạc từ trên trời giáng xuống, dán lên Nguyên Anh, một tòa tháp khổng lồ màu lam hiện ra, thu đi Nguyên Anh.

Từ đối phương ra tay, đến tiêu diệt Liệt Dương Tiên Quân không đến ba nhịp thở, Phương Ngọc Dao cũng không kịp phản ứng, nàng phải bận ngăn cản sóng âm công kích của Uông Như Yên.

Một làn sóng âm màu lam thổi quét đến, nháy mắt đã đến trước mặt Phương Ngọc Dao.

Tay phải Phương Ngọc Dao nở rộ hào quang vàng óng, hướng về hư không chém một phát, một đạo đao quang vàng óng càn quét ra, đón đỡ sóng âm màu lam.

Đao quang màu vàng cùng sóng âm màu lam va chạm, thứ trước nháy mắt tán loạn, sóng âm màu lam chớp mắt đã đến trước mặt Phương Ngọc Dao.

Trước ngực Phương Ngọc Dao sáng lên một đợt hào quang vàng óng chói mắt, một màn hào quang màu vàng dày đặc theo đó hiện lên, bảo vệ toàn thân.

Sóng âm màu lam đánh lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng nổi lên một trận gợn sóng, một vòng sáng màu đen lướt qua thân thể Phương Ngọc Dao, thân thể của nàng run lên.

“Thuật hợp kích! Pháp tắc dung hợp!”

Phương Ngọc Dao kinh ngạc nói.

Một cơn sóng lớn ngập trời phóng lên cao, Vương Trường Sinh hiện ra, vẻ mặt lạnh lùng.

“Quả nhiên là ngươi, Thái Hạo Tiên Quân!”

Phương Ngọc Dao mặt lạnh lùng nói.

Nàng lật bàn tay phải, một cây đoản đao lóe ra hào quang vàng óng xuất hiện trên tay, vung đao chém, một đạo đao quang vàng óng thổi quét ra, lao thẳng đến Vương Trường Sinh.

Nơi đao quang màu vàng đi qua, hư không xé rách ra, xuất hiện một vết rách to dài vô cùng.

Vương Trường Sinh lật bàn tay phải, một đóa hoa sen trong suốt xuất hiện trên tay, trên cánh hoa trải rộng đường vân đại đạo huyền ảo.

Hắn hái xuống một cánh hoa, ném về phía trước, cánh hoa trong suốt va chạm với đao quang màu vàng, ùn ùn biết mất.

“Nhân Quả pháp tắc viên mãn!”

Vẻ mặt Phương Ngọc Dao đầy chấn động, nếu nàng nhớ không lầm, Vương Trường Sinh tiến vào Đại La Kim Tiên còn chưa đến trăm vạn năm nhỉ! Thế mà pháp tắc viên mãn rồi. Hoặc là Vương Trường Sinh thiên phú dị bẩm, tiến độ tu luyện pháp tắc tương đối nhanh, hoặc là Vương Trường Sinh đã sớm pháp tắc viên mãn, nếu là thứ sau, vậy thì quá đáng sợ rồi. Đây là chí tôn.

Tiếng sáo càng thêm dồn dập, thân thể Phương Ngọc Dao run lên, cảm giác vô số thanh kiếm sắc bén nhập vào hồn hải của mình.

Vương Trường Sinh lấy ra Trảm Thiên Phủ, lao thẳng đến Phương Ngọc Dao.

Phương Ngọc Dao vội vàng mang đoản đao màu vàng trong tay ném ra ngoài, đoản đao màu vàng cùng Trảm Thiên Phủ va chạm, truyền ra tiếng kim loại giao kích trầm đục.

Vương Trường Sinh giơ tay trái, ba viên Định Hải Châu hào quang màu lam lưu chuyển không ngừng xuất hiện trên tay, cổ tay nhẹ nhàng vung lên.

Hình thể của ba viên Định Hải Châu tăng vọt, thiên địa biến sắc, Định Hải Châu khổng lồ hóa đập về phía Phương Ngọc Dao.

Định Hải Châu sau khi luyện vào Hồng Mông linh bảo, uy lực tăng mạnh, Vương Trường Sinh lại thi triển Đại Tiểu Như Ý, uy lực tự nhiên cũng đề cao.

Ánh mắt Phương Ngọc Dao lộ ra một mảng sợ hãi, đang muốn tránh đi, tiếng sáo càng thêm trào dâng, khuôn mặt của nàng vặn vẹo, cảm giác lượng lớn thanh kiếm sắc bén cắm vào hồn hải của mình, giống như muốn xay nát hồn hải của nàng.

Chờ nàng phục hồi tinh thần, ba viên Định Hải Châu đã đến trước mặt. Một viên Định Hải Châu đập lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng lõm xuống, nháy mắt tan vỡ.

Định Hải Châu nện ở trên người Phương Ngọc Dao, thân thể Phương Ngọc Dao nhất thời hóa thành làn sương máu đầy trời, Nguyên Anh vừa rời cơ thể, một tấm bùa lóe ra hào quang màu bạc từ trên trời giáng xuống, dán lên Nguyên Anh, Nguyên Anh lơ lửng ở giữa không trung, không nhúc nhích.

Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Hắn uống Thanh Liên Túy, đã thành công mở khiếu thứ mười, mượn dùng 《 Nhân Quả Tiên Kinh 》 cùng Nhân Quả Châu, tìm hiểu ra Nhân Quả pháp tắc, hắn nắm giữ hai môn chí tôn pháp tắc, đây là điều cực kỳ hiếm thấy.

Hắn từng tán gẫu đề tài này với Minh Nhân thiền sư, Phương Hùng cùng Nam Cung Nguyệt Thước, bọn họ nói tiên nhân chỉ có thể nắm giữ một môn chí tôn pháp tắc.

Vương Trường Sinh cũng không ngờ mình có thể nắm giữ hai môn chí tôn pháp tắc, thực sự ra ngoài dự liệu.

Sáu đại chí tôn pháp tắc, Nhân Quả pháp tắc là một cái đặc thù nhất, vạn vật đều có nhân quả.

Dưới tình huống bình thường, có nhân mới có quả, Vương Trường Sinh tu luyện Nhân Quả pháp tắc đến viên mãn, có thể đảo lại, có quả mới có nhân.

Kẻ địch công kích Vương Trường Sinh là nhân, Vương Trường Sinh có thể trực tiếp lợi dụng quả để ngăn cản. Ngoài ra, vạn vật đều có nhân quả, Vương Trường Sinh có thể trực tiếp dùng quả đối phương kết đối phó đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận