Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3740: Đại thiên kiếp lần đầu tiên của Thanh Sơn (2)

Chỉ cần cao tầng Trấn Hải cung hạ lệnh, liền có thể điều động hơn ba mươi vạn tu sĩ này.

Trên thân tòa tháp khổng lồ màu vàng có khắc ba chữ to “Thiên Trận tháp”, nơi này có nhiều tòa truyền tống trận, có thể truyền tống đến hòn đảo quan trọng Vương gia khống chế. Những hòn đảo này bố trí nhiều tòa truyền tống trận, truyền tống đến hòn đảo nhỏ khác, gặp phải phiền toái từng tầng báo cáo lên.

Vương Trường Sinh tới tầng một trăm lẻ tám, xuất hiện ở một tòa đại điện diện tích cực lớn, trong điện có một tòa pháp trận lớn hơn trăm trượng, Vương Kiêu ngồi xếp bằng ở bên cạnh pháp trận.

Hắn đã tiến vào Luyện Hư kỳ, nhưng rất ít lộ diện, bình thường lấy dung mạo giả xuất hiện.

Vương Trường Sinh không hy vọng bên ngoài biết Vương Kiêu cùng Vương Thanh Bạch tồn tại, cái này cũng không phải kiêng kỵ cái gì. Huyền Dương giới rất lớn, tu sĩ cấp cao có linh thú hóa hình cũng không kỳ quái. Theo Vương Trường Sinh biết, Vạn Linh môn còn có nhiều vị linh thú hóa hình, Lôi Giao Chân Quân còn là bán yêu đó!

Vương Kiêu cùng Vương Thanh Bạch ở một số thời điểm nào đó có thể phát huy tác dụng đặc thù, ví dụ như lúc tấn công đảo Thanh Vũ, Vương Kiêu mượn thân phận lẻn vào đảo Thanh Vũ, nội ứng ngoại hợp với Vương Trường Sinh.

“Thuộc hạ bái kiến chủ nhân.”

Vương Kiêu nhìn thấy Vương Trường Sinh, vội vàng đứng dậy, cúi người hành lễ.

Vương Trường Sinh đối đãi hắn không tệ, cho hắn công pháp, còn cung cấp cho hắn tài nguyên tu tiên cùng linh địa, không có Vương Trường Sinh, hắn đã sớm tọa hóa.

Con người phải hiểu rõ thân phận của mình, Vương Kiêu tiến vào Luyện Hư kỳ, cũng chưa tự đại đến mức xưng hô cùng thế hệ với Vương Trường Sinh, cũng không cần Vương Trường Sinh ra tay, Lân Quy đã có thể thu thập hắn.

“Ngươi đã tiến vào Luyện Hư kỳ, thì không cần xưng ta chủ nhân nữa, xưng hô ngang hàng đi!”

Vương Trường Sinh cười nói.

“Thuộc hạ không dám, không có chủ nhân, thuộc hạ đã sớm chết già hạ giới.”

Vương Kiêu cung kính nói.

“Gọi chủ nhân quá xa lạ, gọi tộc trưởng đi! Hai món hạ phẩm thông thiên linh bảo này cho ngươi, tu luyện cho tốt, ta sẽ không bạc đãi người một nhà.”

Vương Trường Sinh lấy ra một cái hộp ngọc màu vàng tinh xảo, đưa cho Vương Kiêu.

“Đa tạ chủ nhân ban thưởng bảo vật.”

Vương Kiêu vẻ mặt cung kính, hai tay tiếp nhận hộp ngọc màu vàng.

Vương Trường Sinh đi đến trên truyền tống trận, đánh vào một pháp quyết, một mảng linh quang chói mắt sáng lên, bao phủ bóng người Vương Trường Sinh.

Không qua bao lâu, linh quang tan đi, Vương Trường Sinh xuất hiện ở trong một tòa đại điện rộng rãi sáng ngời, từng đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc truyền vào bên tai Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh sắc mặt căng thẳng, vội vàng tung người bay ra ngoài.

Vương Thanh Bạch, Vương Thanh Thành, Tôn Nguyệt Kiều đứng ở đỉnh một ngọn núi cao hiểm trở, bọn họ nhìn một đám mây sét trên trời, sắc mặt ngưng trọng.

Vương Thanh Sơn đang độ đại thiên kiếp, bọn họ hộ pháp cho Vương Thanh Sơn.

“Thế nào? Bao lâu rồi?”

Tiếng Vương Trường Sinh vang lên, bay tới đáp ở trước mặt bọn họ.

“Gần nửa canh giờ, sắp xong rồi. Cha ngài tiến vào hậu kỳ rồi?”

Vương Thanh Thành kinh hỉ đan xen, nhưng hắn rất rõ, Vương Trường Sinh tiến vào Luyện Hư kỳ chỉ hơn bốn nghìn năm, đã từ Luyện Hư sơ kỳ tiến vào Luyện Hư hậu kỳ, tốc độ tu luyện này, so với đệ tử hạch tâm của Trấn Hải cung còn nhanh hơn, cũng chỉ linh thể giả tốc độ tu luyện nhanh hơn Vương Trường Sinh một chút.

Sau khi Vương Thanh Thành và Tôn Nguyệt Kiều tiến vào Luyện Hư kỳ, từng trở về tổng đàn Trấn Hải cung, làm quen nhiều vị tu sĩ Luyện Hư thiên linh căn, bọn họ bốn ngàn năm cũng chỉ là Luyện Hư trung kỳ.

“Thanh Sơn chuẩn bị bảo vật độ kiếp nào? Bố trí bao nhiêu bộ trận pháp bậc sáu?”

Vương Trường Sinh truy hỏi, hắn rất quan tâm Vương Thanh Sơn độ kiếp.

“Ngọc Kỳ bố trí ba bộ trận pháp bậc sáu, dùng tới ngàn cây Thanh Vân Trúc ngàn năm bố trí Vạn Trúc đại trận, còn có Càn Thổ đại trận cùng Bích Ba đại trận, còn có ba món hạ phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự, một tấm phù triện phòng ngự bậc sáu cùng một viên Trấn Hải Châu.”

Tôn Nguyệt Kiều thuộc như lòng bàn tay, Vương Thanh Sơn không dùng tới nhiều đồ vật như vậy, chẳng qua là chuẩn bị thêm một chút, để tránh tình huống xấu xảy ra.

Vương Trường Sinh nghe xong lời này, cảm thấy rất vui mừng, như vậy là tốt rồi.

Đừng nhìn tu sĩ Luyện Hư của gia tộc có nhiều tới mười sáu vị, luận thực lực, Vương Thanh Sơn tuyệt đối có thể xếp trong ba hạng đầu.

“Cha, ngài cứ yên tâm đi! Đại thiên kiếp lần thứ nhất mà thôi, Thất ca có thể an toàn vượt qua cửa ải này. “

Vương Thanh Thành mở miệng nói.

Tiếng sấm sét ầm ầm đã cắt ngang ba người bọn Vương Trường Sinh nói chuyện với nhau, bọn họ nhao nhao nhìn về phía mây sét trên không trung.

Mây sét kịch liệt cuồn cuộn, vô số con rắn sét màu bạc di chuyển liên tục, hóa thành một con mãng xà sét màu bạc dài hơn trăm trượng, lôi quang quanh quẩn, tản mát ra khí tức hủy diệt hết thảy.

Mãng xà sét màu bạc từ trên cao lao xuống, lao thẳng đến một mảnh rừng trúc màu xanh.

Trong rừng trúc màu xanh, Vương Thanh Sơn đứng ở một cái hố to bốc lên khói đen, trên người hắn bảo bọc nhiều màn hào quang màu sắc khác nhau, dưới chân rơi lả tả mấy mảnh gỗ vụn linh quang lòe lòe, còn có thể thấy một cây cờ trận gãy cùng một ít mảnh vỡ trận bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận