Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4007: Tử Linh sơn trang Phùng gia (1)

“Hừ, muốn lấy Vương gia chúng ta dùng làm thương?”

Vương Xuyên Minh cười lạnh một tiếng, hắn lại không phải kẻ ngốc, tự nhiên sẽ không tin tưởng loại lời này.

“Không có, ta chưa nói là Phù gia làm, Lý gia chúng ta có hiềm nghi, Phù gia cũng có hiềm nghi nha!”

Lý Trạch Minh lập tức phủ nhận, vẻ mặt khẩn trương.

“Các ngươi cũng phái ra một ít nhân thủ, giúp đỡ chúng ta truy bắt hung thủ, nếu tìm được hung thủ, ta sẽ thỉnh công cho ngươi, cứ như vậy!”

Vương Xuyên Minh nói xong lời này, dẫn theo đám người Vương Xuyên Vân rời khỏi, đi Phù gia.

Lý Trạch Minh nói không sai, Lý gia có hiềm nghi, Phù gia tương tự có hiềm nghi.

“Lập tức phái người tìm hung thủ, động tĩnh làm càng lớn càng tốt.”

Lý Trạch Minh phân phó.

“Lão tổ tông, hung thủ ở nơi nào? Bộ dạng ra sao? Có đặc thù gì?”

Tộc nhân Lý gia nghi hoặc nói.

“Cái này không quan trọng, dù sao phái thêm một ít nhân thủ, tuyên bố với bên ngoài tìm kiếm hung thủ giết hại con cháu Vương gia, dù sao chúng ta đã cố hết sức, có thể tìm được hung thủ tốt nhất, tìm không thấy cũng không có gì.”

Lý Trạch Minh giải thích.

Lý gia gây ra động tĩnh lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.



Tử Linh sơn mạch kéo dài ngàn vạn dặm, do mấy chục vạn ngọn núi to nhỏ tạo thành, đỉnh núi hiểm trở vô số kể, kỳ hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc, chim bay cá nhảy tùy ý có thể thấy được.

Ở góc tây bắc Tử Linh sơn mạch, tọa lạc một cổng chào đá màu vàng cao mấy trăm trượng, có thể nhìn thấy bốn chữ to “Tử Linh sơn trang”, đây là đại bản doanh Phùng gia.

Phía sau cổng chào đá màu vàng là một mảng sương mù dày đặc màu trắng, không thấy rõ tình huống bên trong.

Xuyên qua sương mù dày đặc màu trắng, có thể nhìn thấy lượng lớn kiến trúc, lầu các tinh xảo đẹp đẽ, cung điện xa hoa, nhà đá đơn sơ, còn có thể nhìn thấy lượng lớn người tu tiên cùng kỳ cầm dị thú.

Một ngọn núi màu vàng cao ngất trong mây, ở chân núi dựng một tấm bia đá màu vàng cao hơn mười trượng, bên trên viết ba chữ to màu bạc “Tử Linh phong”.

Đây là cấm địa của Phùng gia, chỉ có số ít tộc nhân mới có thể ra vào.

Đỉnh núi Tử Linh là một quảng trường đá diện tích cực lớn, trên quảng trường tọa lạc một cung điện màu vàng cao hơn mười trượng, trên tấm biển sơn vàng viết ba chữ to “Tử Linh điện”.

Cửa điện mở rộng, mười mấy tộc lão Phùng gia tụ tập cùng một chỗ, vẻ mặt bọn họ ngưng trọng.

“Xảy ra việc lớn gì, lão tổ tông thế mà tự mình triệu tập chúng ta họp.”

“Đúng vậy! Có việc phân phó một tiếng là được, chẳng lẽ nói mạch khoáng Thiên Nguyệt Hàn Tinh kia đã xảy ra chuyện? Hay là mạch khoáng Ly Hỏa Tinh? Hay là bí cảnh nọ?”

“Không có khả năng nhỉ! Ai chẳng biết sau lưng chúng ta là Cửu Diễm môn? Có thể là Dư gia trở về trả thù hay không? Lúc trước tiêu diệt Dư gia, đã để mấy con cháu trung tâm đào tẩu.”

“Chưa nghe nói gần đây có tộc nhân bị hại, nói không chừng là Cửu Diễm môn phát nhiệm vụ.”

...

Tộc lão nhao nhao nghị luận, lí do không đồng nhất.

Một đợt tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, một ông lão áo bào đỏ khuôn mặt nho nhã cùng một thiếu phụ váy vàng thân thể thon dài đi vào.

Ông lão áo bào đỏ thân hình cao lớn, một đôi mắt hổ không giận tự uy, cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Phùng Ngọc Hư, người tu tiên tu vi cao nhất Phùng gia, có tu vi Luyện Hư trung kỳ.

Thiếu phụ váy vàng eo nhỏ mông cong, đầu búi tóc Phi Tiên, cắm chéo một cây trâm gỗ màu xanh, đôi mắt như nước.

Phùng Tuyết Dao, Luyện Hư sơ kỳ.

Phùng gia bên ngoài có ba vị Luyện Hư, thật ra có năm vị tu sĩ Luyện Hư, chỉ là Phùng gia tương đối thu mình, một tu sĩ Luyện Hư quanh năm du lịch bên ngoài.

Phùng gia không giống với Tiền gia, Tiền gia là phụ thuộc của phụ thuộc Huyền Thanh phái, Phùng gia là gia tộc tu tiên phụ thuộc Cửu Diễm môn, tộc nhân thiên linh căn của Phùng gia bái ở môn hạ tu sĩ Luyện Hư Cửu Diễm môn, tiền cảnh phát triển tốt đẹp.

Chỉ riêng mạch khoáng bậc sáu, Tiền gia đã có hai cái, mạch khoáng bậc năm có tám cái, hai bí cảnh, năm quặng linh thạch loại nhỏ.

Phùng Ngọc Hư và Phùng Tuyết Dao tới chủ tọa ngồi xuống, vẻ mặt ngưng trọng.

“Lão tổ tông, xảy ra việc lớn gì? Là Dư gia trở về trả thù? Hay Yểm Nguyệt môn?”

Một tộc lão tò mò hỏi.

“Phù gia giết con cháu Vương gia đảo Thanh Liên, xin chúng ta giúp đỡ.”

Phùng Ngọc Hư trầm giọng nói.

Phù Vũ Phi hướng hắn báo cáo, nói chi tiết một lần tình huống sự việc, loại chuyện này không giấu được, nói rõ ràng, Phùng gia có lẽ còn có thể giúp Phù gia giải quyết phiền toái, nếu cố ý giấu diếm, coi Phùng gia là kẻ ngốc, Phù Vũ Phi tự nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Tằng tôn nữ của Phù Vũ Phi gả cho tằng tôn gia chủ Phùng gia Phùng Tuyết Thước, hậu nhân bọn họ Phùng Vân Phượng thân có thiên linh căn, bái vào Cửu Diễm môn, tính toán nghiêm khắc, xem như đồ tôn của phó môn chủ Cửu Diễm môn, tiền đồ vô hạn.

Chính bởi vì có một tầng quan hệ này, Phùng gia phát triển mới có thể tốt như vậy, chiếm cứ hai mạch khoáng bậc sáu. Đương nhiên, Phùng gia là tiêu diệt gia tộc khác, lúc này mới chiếm cứ hai mạch khoáng bậc sáu, cũng không phải Cửu Diễm môn trực tiếp cho Phùng gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận