Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6438: Lễ mừng Thái Ất (2)

“Đừng mà! Ta nói giỡn đó, cứ quyết định như vậy, một bộ trung phẩm Hỗn Độn giáp trụ, chẳng qua có thể lưu lại một viên tinh hạch sáu màu cho ta.”

Ông lão áo bào vàng cò kè mặc cả nói.

“Được rồi! Tính ngươi rẻ một chút, về sau lại có thứ tốt, mong ưu tiên cân nhắc Vương gia chúng ta.”

Vương Mô Hâm lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang vàng óng, đánh vào một đạo pháp quyết, thao tác một phen.

Một lát sau, một thanh niên áo màu bạc dáng người khôi ngô đi lên, cầm trên tay một vòng tay trữ vật màu xanh, đưa cho ông lão áo bào vàng.

Thần thức ông lão áo bào vàng đảo qua, hài lòng gật gật đầu, thu hồi vòng tay trữ vật rời khỏi.

Vương Mô Hâm lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, cung kính nói: “Lão tổ tông, vừa thu thập được một khối Cửu Khiếu Ngân Tủy Tinh, ngài có tiện không? Cháu đưa qua cho ngài.”

“Cửu Khiếu Ngân Tủy Tinh! Đây chính là thứ tốt, ta đang rảnh, ngươi qua đây đi!”

Tiếng của Vương Trường Sinh vang lên.

Vương Mô Hâm đáp ứng, thu hồi pháp bàn, bước nhanh rời khỏi Thanh Liên tháp, tới Thanh Liên phong.

Vương Trường Sinh ngồi trong một tòa đình đá màu xanh, năm người Vương Quý Diệp, Vương Tông Vân, Tô Hồng Thường, Vương Ngọc Ngọc, Vương Như Ý đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính.

“Lão tổ tông, đây là Cửu Khiếu Ngân Tủy Tinh vừa thu được.”

Vương Mô Hâm lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh, hai tay đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, khen: “Không tệ, trong khoảng thời gian này tiên nhân đến Thanh Liên thành không ít, tổ chức nhiều hội đấu giá cùng tụ hội một chút, hy vọng thu thập được thêm một ít thứ tốt.”

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Mô Hâm đáp ứng, khom người lui xuống.

“Các ngươi trở về đi! Hy vọng xác xuất thành công luyện chế trung phẩm Hỗn Độn giáp trụ của các ngươi cao hơn.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Trong thời gian này, hắn không thiếu chỉ điểm đám người Vương Tông Vân luyện khí, bọn họ trước mắt có thể luyện chế ra trung phẩm Hỗn Độn giáp trụ, nhưng xác xuất thành công còn chờ đề cao.

“Vâng, lão tổ tông.”

Đám người Vương Quý Diệp trăm miệng một lời đáp ứng, rời khỏi Thanh Liên phong.

Vương Trường Sinh lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra hào quang màu lam, đánh vào một đạo pháp quyết, hỏi: “Nhất Hân, khách khứa đều đến đủ chưa?”

“Đều đến đông đủ rồi. Lão tổ tông, Diệp Tuyền Cơ Diệp tiên tử đang bế quan tu luyện, không thể tới đây, Diệp Quang Đình đại biểu Diệp gia tới tham gia lễ mừng.”

Vương Nhất Hân báo cáo.

“Vậy thì tốt, chiêu đãi khách khứa cho tốt, đừng chậm trễ.”

Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, thu hồi pháp bàn đưa tin, cất bước đi về phía lầu các màu xanh cách đó không xa.

Bảy ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua, một ngày này, sắc trời vừa sáng, lượng lớn tiên nhân liền tụ tập ở Nghênh Tiên phong, đông hơn vạn người, tu sĩ Chân Tiên không dưới một vạn.

Đỉnh Nghênh Tiên phong là một tòa diện quảng trường đá tích rộng lớn, bày lượng lớn bàn ngọc màu xanh, trên mỗi một cái bàn ngọc đều bày rượu ngon món ngon, Nam Cung Vân Hâm, Tào Viễn Tinh, Diệp Quang Đình, Thương Dao, Thượng Quan Vân Trung... hơn hai mươi vị Thái Ất Kim Tiên vị trí gần đài chủ tịch, ngay sau đó là vị trí của tu sĩ Kim Tiên.

“Hôm nay thật sự là ngày lành, Vương tiền bối cùng Uông tiền bối tổ chức lễ mừng Thái Ất Kim Tiên, lần sau lại tổ chức lễ mừng, vậy chính là lễ mừng Đại La Kim Tiên rồi.”

Một nam tử áo bào lam cao cao gầy gầy nịnh bợ, vẻ mặt đầy nét nịnh nọt.

Hắn là Lam Phúc Không, chuyến đi Vạn Tiên đại lục, pháp thân của hắn bị hủy, một lần nữa đoạt xá một thân thể trùng tu, đã khôi phục tu vi Kim Tiên kỳ.

“Tần mỗ đồng ý với lời của Lam đạo hữu, năm đó lúc ta vừa gặp được Vương tiền bối cùng Uông tiền bối, bọn họ chỉ là Chân Tiên, trăm vạn năm trôi qua, bọn họ đã tiến vào Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên có thể mong chờ.”

Kim Tàm Thượng Nhân phụ họa nói, hắn đã gia nhập Vương gia, trở thành một khách khanh trưởng lão của Vương gia.

Quan điểm của hai người được lượng lớn tu sĩ tán thành, thực lực Vương Trường Sinh bày ở nơi đó, không có ai sẽ cho rằng bọn họ đang thổi phồng, chỉ là trình bày sự thật.

Các tu sĩ bắt đầu nói chuyện phiếm, Lam Phúc Không không thay đổi bản sắc, thổi phồng tu sĩ Kim Tiên khác.

Sau thời gian một chén trà, một tràng tiếng chuông vang dội cất lên.

“Cho mời lão tổ tông!”

Vương Nhất Hân cao giọng nói.

Vừa dứt lời, trên bầu trời xuất hiện lượng lớn hoa sen màu xanh, những đóa hoa sen màu xanh này chậm rãi chuyển động.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở trên một đài sen màu xanh, từ nơi xa bay tới, đáp ở trên không quảng trường.

“Bái kiến Vương tiền bối (lão tổ tông).”

Lượng lớn tu sĩ ùn ùn đứng dậy, khom mình hành lễ.

Thái Ất Kim Tiên bọn Nam Cung Vân Hâm đứng dậy, khẽ gật đầu.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, đài sen màu xanh đáp xuống đài chủ tịch, bọn họ đi xuống, thu hồi đài sen màu xanh.

“Nam Cung tiên tộc chúc mừng Vương tiền bối, Uông tiền bối tiến vào Thái Ất Kim Tiên, tặng hai bình Thanh Tủy Ngọc Sâm Đan tiên đan bậc ba, một lô tài liệu luyện khí, ba mươi cây tiên dược ngàn vạn năm.”

“Tào gia tặng năm khối Càn Lam Hàn Ngọc, hai mươi cây tiên dược ngàn vạn năm, chúc mừng Vương tiền bối, Uông tiền bối nâng cao một bước.”

“Diệp gia chúc mừng hai vị tiền bối tiến vào Thái Ất Kim Tiên, tặng một hộp Càn Quang Tố Tiên Nê, hai mươi cây tiên dược ngàn vạn năm, một khối Thất Tinh Kim Tủy Thần Tinh.”

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận