Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5383: Như Yên trung kỳ (2)

Một luồng thần niệm cường đại từ trên người nàng lướt qua, trong lòng Doãn Chinh giật mình, chỗ bí cảnh này cực kỳ bí ẩn, địch nhân là làm sao mà biết được? Cưỡng ép đánh vào cửa vào bí cảnh, nàng đều có thể phát giác, nhưng nàng chưa phát hiện cái gì khác thường nha!

“Thì ra ngươi trốn ở chỗ này!”

Một giọng nam tử vô cùng lạnh lùng vang lên.

Vừa dứt lời, một đợt thanh âm long trời lở đất vang lên.

Doãn Chinh nghĩ tới điều gì, ngoài thân nở rộ hào quang màu lam, hóa thành một đoàn hơi nước màu lam, biến mất khỏi chỗ ban đầu.

Một tiếng vang thật lớn, hang động nàng ẩn thân bùng nổ, đất đá tung tóe, bụi mù cuồn cuộn.

Vương Trường Sinh đứng ở trên boong tàu Thanh Liên, Vương Hoàn Vũ, Vương Thôn Thiên, Vương Lân, Vương Thiền đứng ở một bên.

Vương Thôn Thiên bằng vào khứu giác truy tung, một đường theo dõi đến nơi đây, Vương Hoàn Vũ thi triển thần thông không gian, dẫn theo Vương Trường Sinh tiến đến.

Nhìn thấy Vương Trường Sinh, Doãn Chinh sắc mặt tái nhợt. Đụng phải Vương Mạnh Bân, nàng còn có cơ hội chạy trốn, đụng phải Vương Trường Sinh, nàng là thực sự không có cơ hội chạy trốn.

“Vương đạo hữu, đừng giết ta, ta cùng Vương gia các ngươi cũng không có thù sâu hận lớn gì, ta bằng lòng nhận ngươi làm chủ, đi theo làm tùy tùng.” Doãn Chinh thành khẩn nói.

“Tiếp ta một chiêu rồi nói sau, ta không thu phế vật.”

Vương Trường Sinh tung một quyền, hư không vỡ vụn, vết nứt hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán, giống như cả mảng thiên địa đều sắp sụp đổ.

Một nắm đấm khổng lồ che trời lớn mười vạn trượng lóe lên, hướng thẳng đến nàng.

Nắm đấm khổng lồ che trời còn chưa tới gần, một luồng áp lực cường đại ập tới trước mặt, từng ngọn núi nổ tung ra, bụi mù đầy trời.

Doãn Chinh giật mình kêu lên, nàng bây giờ chạy căn bản không chạy được, chỉ có thể đón đỡ.

Ngoài thân Doãn Chinh nở rộ hào quang màu bạc, hóa thành một con cá mập màu bạc hình thể to lớn, cá mập màu bạc phun ra một làn sóng âm màu bạc, nghênh đón.

Sóng âm màu bạc giống như tờ giấy, nháy mắt vỡ vụn, nắm đấm khổng lồ che trời nện ở trên thân cá mập màu bạc, cá mập màu bạc bay ra ngoài, truyền ra một tiếng nữ tử kêu thảm thiết thê lương.

Ngoài thân cá mập màu bạc sáng lên một mảng linh quang chói mắt, hóa thành một viên ngọc thạch linh quang lấp lánh, ngọc thạch chia năm xẻ bảy.

Doãn Chinh hiện thân ở hư không ngoài ngàn dặm, còn chưa đứng vững, nắm đấm khổng lồ che trời đánh tới.

“Không...”

Doãn Chinh phát ra một tiếng kêu thê thảm, bay ra ngoài, ngực lõm xuống, khí tức hoàn toàn không còn.

Nàng ngay cả một đòn của Vương Trường Sinh cũng không ngăn nổi, trực tiếp bị tiêu diệt.

Một con cá mập cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, đã bị một mảng hào quang màu đen bao phủ, cuốn vào trong miệng Vương Thiền rồi biến mất.

Một luồng thần thức yếu ớt tràn vào thức hải Vương Trường Sinh, Vương Thiền ăn tinh hồn hoặc là Nguyên Anh kẻ địch, liền có thể biết tình huống kẻ địch nắm giữ, có hiệu quả không khác gì sưu hồn thuật.

“Tu sĩ chỗ cứ điểm kia đúng là ả giết, cũng đã giết người của chúng ta, còn muốn chúng ta tha cho ả.”

Vương Thiền vẻ mặt mỉa mai, thật sự có thành ý đầu nhập vào Vương gia, cần gì phải động thủ với tu sĩ Vương gia.

Vương Trường Sinh vẫy tay một cái, một cái vòng tay trữ vật màu bạc bay về phía hắn, rơi vào trên tay.

Không sử dụng Huyền Thiên tàn bảo cùng linh vực, cùng là Đại Thừa trung kỳ Doãn Chinh ngay cả một chiêu của hắn cũng không ngăn nổi. Đương nhiên, Doãn Chinh đã bị đả thương, trên thân không có thượng phẩm thông thiên linh bảo loại phòng ngự, đổi làm Đại Thừa đại tộc, không có khả năng ngay cả một chiêu của Vương Trường Sinh cũng không tiếp nổi.

Diệp Tuyền Cơ bằng vào rất nhiều bảo vật, liên thủ với vài vị Đại Thừa cuốn lấy Đông Sơn Đại Thừa hậu kỳ, Đông Sơn cùng Diệp Tuyền Cơ đều mở một khiếu, nói pháp lực, Đông Sơn thâm hậu hơn xa so với Diệp Tuyền Cơ.

Nếu Doãn Chinh giống như Diệp Tuyền Cơ, có rất nhiều bảo vật trên người, tự nhiên ngăn được một đòn của Vương Trường Sinh, nhưng nàng không phải Diệp Tuyền Cơ. Nàng là Diệp Tuyền Cơ, Vương Trường Sinh sớm đã bị nàng giết, không cách nào trưởng thành.

“Đi thôi! Chúng ta trở về.”

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, tàu Thanh Liên sáng lên một đạo hào quang màu xanh chói mắt, xé gió lao đi. Hắn sẽ phái người tiếp thu bí cảnh, chuyện còn lại giao cho tiểu bối đi làm là được.

Vương Trường Sinh bây giờ pháp lực thâm hậu, khống chế khóa linh bảo thuyền, tốc độ rất nhanh.

Ba ngày sau, hắn về tới Thanh Liên đảo.

Trở lại Thanh Liên phong, Vương Trường Sinh nhìn thấy Uông Như Yên đang cùng Vương Ngọc Lam ngồi trong đình đá nói gì đó.

Uông Như Yên đã tiến giai Đại Thừa trung kỳ, trước đó không lâu vừa mới xuất quan.

Nàng dự định dạy Vương Ngọc Lam luyện chế Càn Khôn Trấn Ma Phù, chờ Vương Ngọc Lam có thể tự mình luyện chế Càn Khôn Trấn Ma Phù, gánh nặng của nàng giảm bớt không ít.

“Ngọc Lam, ngươi đi về trước đi! Có gì không hiểu lại tới hỏi ta.”

Uông Như Yên bảo Vương Ngọc Lam trở về.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Ngọc Lam đứng dậy rời đi.

“Phu quân, nghe nói chàng đi tìm Doãn Chinh, tìm được rồi chứ?”

Uông Như Yên cười hỏi.

“Tìm được rồi, rất nhẹ nhàng đã diệt ả. Phu nhân, đây là tài liệu mở khiếu thứ nhất, nàng cầm đi khai khiếu.”

Vương Trường Sinh lấy ra một cái vòng tay trữ vật màu lam, đưa cho Uông Như Yên.

Bọn Vương Nhất Đao từ kho báu Kim Xi tộc cùng Thiên Hỏa cung tìm được một chút tài liệu khai khiếu, vừa vặn đủ Uông Như Yên mở một khiếu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận