Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3011: Chuyển biến tốt, đạo lý đối nhân xử thế

“Ca, chúng ta không phải là đối thủ, bỏ đi.”

Long Vân Chân truyền âm nói. Làm người phải biết người biết ta. Nếu tiếp tục đối kháng, chỉ sợ sẽ tổn thất thảm trọng. Cho dù xông qua được ải nàng, cũng không thể lợi hại hơn được Diệp Thiên Tuyết. Nơi này là sân nhà của Thái Dương tông, không cần tranh nổi bậc với Diệp Thiên Tuyết.

Rống!

Tiếng rồng ngâm phẫn nộ vang lên, Định yêu cấm quang chợt vỡ nát, giao long bậc năm thoát vây.

Hiển nhiên, Định yêu cấm quang có chỗ thiếu hụt nhất định, không thể định trụ yêu thú trong thời gian dài.

“Chúng ta từ bỏ.”

Long Vân Hâm thở dài một hơi trong lòng, lớn tiếng nói.

Vừa dứt lời, bảy con yêu thú đều biến mất không thấy.

“Đáng tiếc, bảy con yêu thú bậc năm thượng phẩm rất khó đối phó. Nếu chỉ một người vượt ải, có lẽ có thể xông qua.”

“Một người xông quan rất khó tới được tầng năm mươi bốn. Trước mắt đều không có mấy người có thể xông qua tầng thứ năm mươi.”

“Như thế xem ra Diệp tiên tử xông qua được tầng thứ năm mươi tám, quả thật rất lợi hại.”



Chúng tu sĩ bắt đầu nghị luận, mỗi người đều phát beieur ý kiến của mình.

“Long đạo hữu, Long tiên tử không hổ xuất thân từ đại gia tộc. Nếu đổi lại là lão phu, nói gì cũng phải liều một phen! Dù gì người đứng đầu đợc thưởng một bộ thông thiên linh bảo. Biết tiến biết lùi, biết nắm biết bỏ, tuổi còn trẻ mà đã có thể xem rõ điểm này, lão phu thật mặc cảm! Tương lai bọn họ quả là không thể định lượng.”

Lam Phúc Không lộ vẻ khen ngợi, mở miệng tán dương.

Long Vân Chân và Long Vân Hâm bay ra từ Kiền Dương tháp, đáp xuống trên mặt đất.

Bọn họ nhìn lại Kiền Dương tháp. Lúc này, có không ít người đang tiến hành vượt ải, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã đi đến tầng năm mươi ba.

Đối thủ của bọn họ là năm con yêu thú bậc năm thượng phẩm. Một con rết màu vàng, một hoả mãng màu đỏ, một cự hổ màu vàng, một cự quy màu bạc và một con Kim lôi điêu.

Vương Trường Sinh lấy ra sáu viên Định hải châu, bấm niệm pháp quyết. Sau viên Định hải châu xoay tròn chuyển đọng, tuôn ra vô số nước biển. Hoá thành một thuỷ mạc màu lam che kín hai người bọn họ.

Uông Như Yên lấy ra Hồng trần địch đặt bên miệng, tiếng địch vui tai vang lên.

Năm con yêu thú điên cuồng công kích thuỷ mạc màu lam, vô số linh quang bao phủ thuỷ mạc màu lam nhưng không có tác dụng gì. Thuỷ mạc màu lam có lớp phòng ngự mạnh mẽ, những công kích này căn bản vô dụng.

Nửa khắc đồng hồ sau, năm con yêu thú chợt tàn sát lẫn nhau.

“Ảo thuật!”

Long Khánh Dương kinh ngạc nói. Tuy nói biết người biết ta là có thể bách chiến bách thắng, nhưng có một chút thần thông rất khó khắc chế. Ví dụ như công kích sóng âm và ảo thuật, có rất ít bảo vật có thể khắc chế những thần thông này.

Một lát sau, năm con yêu thú chỉ còn lại một mình Kim lôi điêu.

Thuỷ mạc màu lam chợt tán loạn, một mảng đại dương mênh mông rộng lớn lao ra. Hoá thành một bàn tay to màu lam, chụp vỡ nát Kim lôi điêu.

“Tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời rồi! Không hổ là đệ tử tinh anh của Trấn Hải cung, thật sự quá lợi hại.”

Lam Phúc Không không ngừng trầm trồ khen ngợi, vui vẻ vo cùng. Tựa như người xông qua tầng thứ năm mươi ba chính là hắn vậy.

Một mảng sáng mờ màu vàng từ dưới chân dâng lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến tầng thứ năm mươi tư.

Chỉ có năm vị Hoá thần tu sĩ sấm đền tầng này, những Hoá thần tu sĩ khác hoặc là không đủ pháp lực, hoặc là thực lực quá yếu.

Hư không sáng lên một trận linh quang loá mắt, bảy con yêu thú bậc năm hiện ra.

Vương Trường Sinh giở lại trò cũ, lấy ra sáu viên Định hải châu. Sau viên Định hải châu xoay tròn chuyển động, tuôn ra vô số nước biến rồi hoá thành một lớp thuỷ mạc màu lam dày đặc che kín bọn họ.

Bảy con yêu thú bậc năm thượng phẩm công kích bọn họ, vô số linh quang pháp thuật bao phủ thuỷ mạc màu lam.

Ánh mắt Long Vân Hâm và Long Vân Chân ngưng trọng, bọn họ tự mình trải nghiệm qua, nếu chỉ dựa vào pháp bảo phòng ngự thì không ngăn được công kích của bảy con yêu thú bậc năm.

Hai con giao long dùng thân thể to lớn đánh lên trên thuỷ mạc màu lam. Thuỷ mạc màu lam nhất thời lõm xuống, rồi bị phá thành hai lỗ hổng. Hai con giao long theo lỗ hổng nhảy vào thuỷ mạc màu lam.

Sau đó lỗ hổng trên thuỷ mạc màu lam khép lại, biến mất không thấy.

Thái Dương chân nhân nhíu hai mắt, chợt hai mắt sáng lên một trận kim quang loá mắt. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, tay phải của Vương Trường Sinh mạnh mẽ xuất hiện một đoàn hoả diễm màu trắng, ném về hướng giao long màu bạc.

Toàn thân giao long màu bạc mạnh mẽ xuất hiện vô số hồ quang màu bạc, long trảo thật lớn chụp về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Một màn kinh người xuất hiện, long trảo của giao long màu bạc nhanh chóng kết băng, băng tầng rất nhanh khuếch tán.

Một đạo lam quang chói mắt thổi quét ra, giao long màu bạc nháy mắt vỡ nát, hoá thành nhiều điểm lam quang biến mất không thấy.

Một con giao long màu đỏ khác bị khôi lỗi thú bậc năm cuốn lấy, căn bản không thể thoát thân.

Giao long màu đỏ phun ra lửa cháy cuồn cuộn, bao phủ bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Bên trong biển lửa sáng lên một đạo lam quang chói mắt. Nơi nào lam quang đi qua, hoả diễm đều tản đi rất nhanh. Lam quang đi đến trước mặt giao long màu đỏ, chính là Vương Trường Sinh.

Quanh thân Vương Trường Sinh được một đoàn hoả diễm màu trắng bao phủ, hoả diễm màu đỏ căn bản không thể thương tổn đến hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận