Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5505: Bảo vật hiển uy (1)

Hào quang màu đen lóe lên, Diệt Hồn Bàn hiện ra, sau khi xoay vù vù, một mảng hào quang màu đen thổi quét ra, rất nhẹ nhàng xuyên thủng hộ thể linh quang của Bạch Băng, rơi ở trên thân thể của nàng.

Sắc mặt Bạch Băng trở nên tái nhợt, thân thể run nhè nhẹ, ngũ quan vặn vẹo. Nàng cảm giác có vũ khí sắc bén chém lên thần hồn của mình, thần hồn tựa như muốn rách thành hai nửa.

Nàng còn chưa phục hồi tinh thần, một cái vòng tròn lóe ra hào quang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, đeo lên thân thể của nàng, nhanh chóng thu nhỏ lại.

Hộ thể linh quang của Bạch Băng tan vỡ trong nháy mắt, ngoài thân trào ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, vòng tròn màu đỏ nhất thời bị đóng băng. Nhưng rất nhanh, tầng băng tan đi, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ thổi quét ra, bao phủ thân thể Bạch Băng, đồng thời nhanh chóng thịt chặt, thân thể của nàng chia thành hai nửa, thi thể hóa thành một cây thước ngọc lóe ra hào quang màu trắng, thước ngọc chia năm xẻ bảy.

Bạch Băng hiện thân ở hư không ngoài vạn dặm, trong mắt tràn đầy nét hoảng sợ.

Đậu binh có thể cứng đối cứng Huyền Thiên chi bảo, không nhìn thần hồn công kích, nàng lại không làm được.

Nàng nhìn về phía đậu binh, Huyền Hoàng Tỏa Linh Liên khóa chặt hai chân đậu binh, đôi mắt nó đều phun ra một đạo hào quang màu vàng, đánh lên Huyền Hoàng Tỏa Linh Liên, truyền ra hai tiếng vang trầm, Huyền Hoàng Tỏa Linh Liên bình yên vô sự.

Huyền Hoàng Tỏa Linh Liên vốn là Huyền Thiên chi bảo thổ thuộc tính, nào có dễ như vậy bị đậu binh phá hủy, đổi làm Huyền Thiên chi bảo thuộc tính khác, vậy thì không nhất định.

Đậu binh thực lực mạnh mẽ, nhưng không phải không có điểm yếu, trong thời gian ngắn không giải quyết được đậu binh, vậy thì giải quyết Bạch Băng.

Bạch Băng giơ tay phải, một cái hồ lô lóe ra hào quang màu trắng bay ra, đánh vào một đạo pháp quyết, hồ lô màu trắng nở rộ ra hào quang màu trắng chói mắt, hình thể theo đó phóng to, bảy thanh phi kiếm lóe ra hào quang màu trắng từ trong hồ lô bay ra, sau chớp mắt mơ hồ, hóa thành vô số cây phi kiếm màu trắng, lao thẳng đến Vương Trường Sinh.

Huyền Thiên tàn bảo Huyền Ngọc Kiếm Hồ, nuôi dưỡng bảy thanh phi kiếm, mỗi một thanh đều là Huyền Thiên tàn bảo!

Phi kiếm màu trắng dày đặc rất nhanh đến trước mặt Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, hư không xuất hiện lượng lớn vụn băng màu trắng, tựa như cả mảng hư không đều sắp bị đóng băng.

Một luồng lực lượng không gian mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên, toàn bộ phi kiếm màu trắng lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích.

Vương Trường Sinh lấy ra Phục Linh Đồ, thu đi toàn bộ phi kiếm màu trắng.

Bạch Băng khẽ nhíu lông mày lá liễu, đang muốn thi triển thủ đoạn khác, hư không trên đỉnh đầu sáng lên một đạo hào quang màu đỏ, Chu Tước Hoàn hiện ra, chụp thẳng xuống.

Bạch Băng phản ứng rất nhanh, tay phải hướng về đỉnh đầu vỗ một cái vào hư không, một bàn tay khổng lồ màu trắng bay ra, va chạm với Chu Tước Hoàn, giống như lấy trứng chọi đá, tan vỡ trong nháy mắt.

Nhân cơ hội này, nàng nhanh chóng lui về phía sau.

Phục Linh Đồ phun ra một mảng hào quang vàng óng lóa mắt, bao phủ tấm gương nhỏ màu trắng cùng Huyền Ngọc Thuẫn, cuốn vào bên trong Phục Linh Đồ.

Một con rồng nước màu lam hình thể thật lớn lao tới, tốc độ đặc biệt nhanh.

Bạch Băng muốn tránh đi, một lực lượng không gian mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên, giam cầm nàng.

Bàn tay phải Bạch Băng bổ về phía hư không, hư không vặn vẹo biến hình, nháy mắt tan vỡ, lực lượng không gian biến mất.

Tu vi của Vương Hoàn Vũ vẫn là quá thấp, không giam cầm được Bạch Băng Đại Thừa hậu kỳ bao lâu, nhưng cao thủ so chiêu, một nhịp thở đã có thể quyết định thắng bại.

Rồng nước màu lam đánh tới, một bộ tư thế muốn xé nàng thành mảnh vụn.

Bạch Băng bấm pháp quyết, ngoài thân tràn ra một quầng sáng màu trắng, một mảng hào quang màu trắng lóa mắt thổi quét ra, đồng thời trên thân có thêm một màn hào quang màu trắng dày đặc.

Rồng nước màu lam tiếp xúc đến hào quang màu trắng, nháy mắt kết băng, hóa thành một con rồng băng màu trắng.

Một đạo hào quang xanh lá như ẩn như hiện từ bên trong rồng băng màu trắng bay ra, thoải mái xuyên thủng màn hào quang màu trắng, xuyên thủng đầu của nàng.

Bạch Băng ngã xuống, trên mặt tràn đầy vẻ mặt khó có thể tin, bảo vật trên người Vương Trường Sinh nhiều vượt qua tưởng tượng của nàng.

Một cái Nguyên Anh nhỏ bé vừa rời cơ thể, đã bị một mảng hào quang màu đen bao phủ, cuốn vào trong miệng Vương Thiền không thấy nữa.

Nguyên Anh của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đối với nàng mà nói là vật đại bổ, có thể tiết kiệm nhiều năm khổ tu. Vương Kiêu thu hồi thi thể Bạch Băng, từ trên người nàng lục soát ra một cái vòng tay trữ vật màu trắng, giao cho Vương Trường Sinh.

Bạch Băng vừa chết, ngoài thân đậu binh nở rộ hào quang màu vàng, hóa thành một hạt đậu hào quang màu vàng lưu chuyển không ngừng, mặt ngoài đậu tương trải rộng linh văn huyền ảo, linh khí kinh người.

Vương Trường Sinh vẫy tay một cái, đậu tương bay về phía hắn, rơi ở trên tay hắn.

Hắn lật bàn tay, hạt đậu tương biến mất.

Lúc này, đám người Vương Thanh Sơn còn đang kịch liệt chiến đấu với kẻ địch.

Vương Thanh Sơn thi triển linh vực, vây khốn một đại hán áo vàng cao lớn vạm vỡ, từng thanh phi kiếm màu xanh bỗng dưng hiện lên, ngưng tụ thành một dòng sông kiếm màu xanh, lao thẳng đến đại hán áo vàng.

Ngoài thân đại hán áo vàng có thêm những miếng vảy màu vàng, vung hai cây rìu khổng lồ màu vàng, nghênh đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận