Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4398: Thất Khiếu Huyết Mộc (1)

Vương gia chiêu mộ tán tu đào quặng, lấy một chỗ cứ điểm này làm ví dụ, Vạn Lung Thạch tán tu khai thác ra, một phần bốn mươi xem như thù lao. Vạn Lung Thạch có thể đổi thành thiện công, dùng thiện công đổi tài nguyên tu tiên với Vương gia, cũng có thể giữ lại bán, đại bộ phận tu sĩ đều sẽ lựa chọn đổi thành thiện công, đổi tài nguyên tu tiên với Vương gia.

Vạn Lung Thạch cũng không rẻ, một phần bốn mươi không ít, nếu là thế lực phụ thuộc Vương gia, khai thác ra Vạn Lung Thạch, có thể lưu lại một phần ba mươi lăm làm thù lao, thê hiện sự khác nhau.

Ngay từ đầu, Vương gia mang tán tu cùng tu sĩ phụ thuộc bện thành nhiều đội ngũ, để bọn họ vào quặng mỏ khai thác khoáng thạch, ban đầu còn có thể hòa thuận ở chung, theo thời gian trôi qua, đã xảy ra giới chiến, vì tranh đoạt khoáng thạch, nhiều đội ngũ đánh nhau to, thương vong thê thảm nặng nề.

Cao tầng Vương gia lập tức phái người nghiêm tra, nghiêm trị mấy kẻ dẫn đầu, sau đó thay đổi sách lược, mỗi đội ngũ đều thêm vào một hai con cháu Vương gia, làm chỉ huy, như vậy, có con cháu Vương gia ước thúc, lúc này mới chưa xảy ra chiến đấu nữa. Tranh đấu cũng có, nhưng sẽ không gây ra chết người.

Ở chỗ sâu trong quặng mỏ, một đường mỏ hẹp dài, hơn ba mươi tu sĩ chia ra, cầm cuốc khai thác mỏ, bổ về phía vách đá.

Vì phòng ngừa xảy ra đánh nhau, tu sĩ khai thác Vạn Lung Thạch thống nhất nộp lên nhẫn trữ vật, bảo tồn ở trong hộp ngọc đặc biệt, sau khi rời khỏi quặng mỏ, mới có thể cầm lại nhẫn trữ vật.

Vương gia cho mỗi một vị tu sĩ khai thác khoáng thạch hai túi trữ vật cùng cuốc khai thác mỏ, túi trữ vật dùng để chứa Vạn Lung Thạch, cuốc khai thác mỏ là công cụ chuyên môn khai thác Vạn Lung Thạch, bản thân cũng là một món pháp bảo.

Một ông lão áo bào xanh dáng người gầy gò để hai tay sau lưng, đi một chút nhìn một chút, vẻ mặt thoải mái.

Vương Quảng Phong, lão là hậu nhân Vương Tông Lãng, trước mắt là Kết Đan kỳ.

Dưới trướng lão quản ba mươi hai tu sĩ, tu sĩ Nguyên Anh bảy người, tu sĩ Kết Đan hai mươi lăm người, ba mươi hai tu sĩ là là tán tu, bộ phận nhỏ đến từ thế lực phụ thuộc Vương gia, Vạn Lung Thạch khai thác ra, ba mươi hai tu sĩ sẽ đều bỏ ra một ít Vạn Lung Thạch hiếu kính Vương Quảng Phong, đây là một công việc béo bở.

Nếu không phải hậu nhân của Vương Tông Lãng, lão quả thật không nhất định có thể đạt được công việc này.

Lão tu vi không cao, nhưng lão đại biểu Vương gia, nơi này lại bố trí trận pháp cấp cao, cho dù có người mưu đồ gây rối, căn bản không chạy được, đội ngũ nào gặp chuyện, đều nghiêm tra.

Cuốc khai linh đánh lên vách đá, truyền ra tiếng kim loại va chạm “keng keng”, đốm lửa văng khắp nơi.

“Được rồi, thời gian tương đối rồi, một lần này đến đây đi! Nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi làm tiếp.”

Vương Quảng Phong lớn tiếng nói.

Vương gia áp dụng thay phiên tác nghiệp, một đội ngũ khai thác một đoạn thời gian, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đổi một đội ngũ khác khai thác.

Các tu sĩ đều thu hồi cuốc khai linh, xếp hàng nộp lên Vạn Lung Thạch, mỗi người giao cho Vương Quảng Phong một ít Vạn Lung Thạch, xem như hiếu kính.

Không qua bao lâu, một ông lão áo bào vàng lưng còng tới trước mặt Vương Quảng Phong, mang hai khối Vạn Lung Thạch to bằng cối xay giao cho Vương Quảng Phong.

Vương Quảng Phong lắc lắc đầu, từ chối.

“Vương đạo hữu, ta không khai thác ra bao nhiêu.”

Ông lão áo bào vàng lộ vẻ mặt khó xử, lão cho rằng Vương Quảng Phong chê ít.

“Ta vừa nhận được tin tức, tằng tôn của ngươi cưới con cháu Vương gia chúng ta, một lần này thì thôi.”

Vương Quảng Phong cười nói.

Ông lão áo bào vàng tên Chu Hồng, tằng tôn của lão Chu Dương cũng làm việc cho Vương gia. Chu Dương là một luyện khí sư bậc hai, phụ trách hỗ trợ tinh luyện một ít khoáng thạch cấp thấp.

Vương gia chiêu mộ tán tu làm việc, khảo sát các tu sĩ có tài nghệ trong người, hấp thu một bộ phận nhân tài kỹ nghệ, gia tăng dòng máu mới.

Chu Hồng vui sướng vô cùng, tán tu khác đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, trở thành thông gia của Vương gia, về sau có thể lưu lại một phần ba mươi lăm Vạn Lung Thạch, thu lợi đề cao không ít.

“Được rồi, chúng ta rời khỏi đường mỏ! Nghỉ ngơi một đoạn thời gian lại tiến vào.”

Vương Quảng Phong phất phất tay, dẫn theo bọn họ rời khỏi nơi đây.



Phi Long sơn mạch, góc tây bắc có một ngọn núi cao ngất trong mây, trên núi trải rộng lượng lớn kiến trúc, có thể nhìn thấy không ít bóng người đi lại.

Chân núi có một cổng chào đá màu xanh cao hơn mười trượng, bên trên viết bốn chữ to “phường thị Phi Long”, đây là phường thị lớn Vương gia thành lập ở tiền tuyến, chủ yếu bán ra con rối thú.

Qua một đoạn thời gian nữa, Vương gia muốn tổ chức một hội đấu giá nhằm vào tu sĩ Luyện Hư, lấy ra một con rối thú bậc sáu làm vật phẩm bán đấu giá áp trục, hấp dẫn rất nhiều người tu tiên tham gia.

Trên đường tiếng người ồn ào, chen chúc đông đúc, cực kỳ náo nhiệt.

Vương Dương Thắng cùng Lưu Ngọc Sương bước chậm ở trên đường, đi một chút nhìn một chút.

Bọn họ bị điều động đến nơi đây, thường trú Phi Long sơn mạch.

Gia tộc tổ chức hội đấu giá, Vương Dương Thắng và Lưu Ngọc Sương tính mượn cơ hội này thu thập tài nguyên tu tiên.

Chuyện tương tự, thế lực khác đều đang làm.

Lúc đi qua một chỗ rẽ, một thanh niên dáng người cao ngất cùng một thiếu nữ váy lam mặt như thu nguyệt đi tới trước mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận