Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4416: Lấy một địch hai

Thất phu vô tội hoài bích có tội, Tây Môn gia bây giờ chỉ có một vị tu sĩ Hợp Thể, không có một chỗ dựa cường đại cùng ngoại viện mạnh mẽ, Tây Môn gia khẳng định sẽ bị thế lực khác nhằm vào. Bây giờ các thế lực lớn đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức, một đám thế lực bị đánh cho tàn phế, cũng có thế lực mới sinh quật khởi, cũ mới luân phiên.

Tây Môn gia là thế lực lâu đời, giàu chảy mỡ, thế lực mới nổi muốn phát triển lớn mạnh, phương thức nhanh nhất không gì hơn thâu tóm tài nguyên của thế lực khác. Tây Môn gia thực lực tương đối yếu, lại không có chỗ dựa lớn hoặc là ngoại viện mạnh mẽ, khẳng định sẽ trở thành dê béo trong mắt thế lực khác.

Thua cuộc cũng không quan trọng, Tây Môn Long một lần này tới đây chính là kiếm giao tình, thua coi như là tặng quà.

“Quyền khai thác mỏ quặng Không Vân Tinh trăm năm?”

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra biểu cảm hứng thú, nghĩ hẳn Tây Môn Long tràn ngập tin tưởng đối với Tây Môn Lãng.

Khai thác trăm năm cũng có thể đạt được lượng lớn Không Vân Tinh. Vương gia vẫn luôn mua Không Vân Tinh, đại chiến qua đi, lượng tiêu thụ Không Vân Tinh gia tăng mãnh liệt, giá không ngừng tăng, ai không muốn bố trí thêm vài tòa truyền tống trận cỡ lớn.

“Được, vậy ta lấy ra quyền khai thác mỏ Cấm Thần Thạch trăm năm làm tiền đặt cược.” Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

Hắn tràn ngập lòng tin đối với Vương Nhất Đao, hắn nghĩ tới chuyện gì, truyền âm cho Vương Nhất Đao: “Biểu hiện cho tốt, không cần thấy máu, hôm nay là mừng thọ Tống đạo hữu, thấy máu không dễ dàn xếp.” Đoàn Thông Thiên năm đó luận bàn với người ta khắp nơi, trêu vào không ít kẻ địch, hắn không hy vọng Vương Nhất Đao bước vào vết xe đổ của hắn, dặn dò Vương Nhất Đao mãi, đừng tùy tiện xuất đao, xuất đao liền thấy máu, đánh không lại bỏ chạy.

“Vâng.” Vương Nhất Đao đáp ứng.

Tống Vân Long lộ vẻ mặt suy nghĩ. Vương gia cùng Tây Môn gia đều xuất lấy quyền khai thác trăm năm mỏ quặng bậc sáu, đây là sân nhà của Tống gia, Tống gia không thể quá keo kiệt. “Tống gia chúng ta lấy ra quyền khai thác trăm năm mỏ Kim Điểu Thần Tinh làm tiền đặt cược, liền xem ai sau đây lợi hại hơn, Tử Yên, ngươi luận bàn cùng Tây Môn tiểu hữu và Vương tiểu hữu một chút.

Tống Vân Long nhìn về phía một thiếu nữ váy đỏ dáng người yểu điệu, phân phó.

Thiếu nữ váy đỏ lông mày lá liễu, miệng anh đào, da thịt trắng như tuyết, bên hông đeo một tấm phi phượng ngọc bội màu đỏ. Tống Tử Yên, thiên linh căn hỏa thuộc tính, có tu vi Luyện Hư trung kỳ.

Tống gia có tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ, nhưng bối phận rất cao, thành danh nhiều năm, đã là tiểu bối luận bàn, phái Tống Tử Yên là được rồi.

“Ba người các ngươi rút thăm tỷ thí đi! Bắt đôi quyết đấu, người thắng lại luận bàn với kẻ còn lại. Tống Huy Tổ cười nói.

“Cùng lên đi.” Vương Nhất Đao mở miệng nói.

“Cùng lên? Ý tứ Vương đạo hữu là hai chúng ta cùng nhau đối phó ngươi?” Tây Môn Lãng nhíu mày nói, Vương Nhất Đao cũng quá cuồng rồi nhỉ?”

Vương Nhất Đao gật gật đầu, nói “Ừm.”

Sắc mặt Tây Môn Lãng trầm xuống, tu vi hắn cao hơn Vương Nhất Đao, thắng như vậy, cũng thắng không võ.

“Vương tiểu hữu đã muốn lấy một địch hai, vậy cứ tạo điều kiện cho hắn, lão phu cũng muốn xem xme Vương tiểu hữu có thần thông gì?” Tây Môn Long cười nói.

Trên mặt Tống Vân Long lộ ra biểu cảm hứng thú, Vương Nhất Đao dám lấy một địch hai, nghĩ hẳn thần thông không nhỏ.

Vương Nhất Đao và Tây Môn Lãng nghỉ ngơi một canh giờ, khôi phục pháp lực.

Tống Huy Tổ phái người dựng một lôi đài đá thật lớn, bố trí trận pháp, một màn hào quang màu xanh dày đặc che kín lôi đài. Vương Nhất Đao, Tây Môn Lãng và Tống Tử Yên ba người đứng ở trên lôi đài.

Tây Môn Lãng và Tống Tử Yên nhìn nhau một cái, gật gật đầu. Hai người thúc giục pháp quyết, đỉnh đầu đều xuất hiện một bóng người thật lớn.

Pháp tướng của Tây Môn Lãng cô đọng bốn phần mười, pháp tướng Tống Tử Yên cô đọng ba phần mười, pháp tướng Vương Nhất Đao cô đọng bốn phần mười. Bọn họ không dám chậm trễ, trực tiếp thúc giục pháp tướng đối địch.

Tây Môn Lãng cầm một cây trường côn lóe ra hào quang màu lam, nhẹ nhàng vung trường côn màu lam, hư không trào ra lượng lớn hơi nước màu lam, hóa thành một mảng nước biển xanh thẳm, nước biển màu lam dâng trào lăn lộn, hướng về Vương Nhất Đao mà đi.

Tống Tử Yên thúc giục pháp tướng, hư ảnh nữ tử trên đỉnh đầu há mồm phun ra ngọn lửa màu đỏ, lao thẳng đến Vương Nhất Đao.

Hư không xuất hiện lượng lớn ánh lửa màu đỏ, nhanh chóng hóa thành những quả cầu lửa màu đỏ thật lớn, lơ lửng ở giữa không trung, mang theo nhiệt độ cao kinh người, đánh về phía Vương Nhất Đao.

Từ thị giác của Vương Nhất Đao nhìn lại, một mảng biển lửa màu đỏ cùng một mảng nước biển màu lam dâng trào đến, còn chưa tới gần người, đã bộc phát ra lượng lớn sương mù màu trắng. Vương Nhất Đao bấm pháp quyết, một cây trường đao lóe ra hào quang vàng kim từ trong vỏ đao bay ra, trên thân đao có khắc một con kim giao cỡ nhỏ tạo thế nuốt mây phun mù, linh khí kinh người. Vương Nhất Đao tay cầm trường đao màu vàng, bổ ngang một cái, một đạo đao khí màu vàng dài vạn trượng thổi quét ra.

Quét ngang ngàn quân.

Quả cầu lửa màu đỏ đánh đến còn cách đao khí màu vàng ba mươi trượng, đã bị sóng khí mạnh mẽ cuốn đi dập tắt, biển lửa màu đỏ cùng nước biển màu lam va chạm vào đao khí màu vàng, đều bị chém thành hai nửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận