Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2671: Phân tán chạy trốn (1)

“Chúng ta đuổi theo một con yêu thú mới phát hiện cây Cửu dương kim ly, chỉ kịp xác định nơi này rộng rãi không có yêu thú. Còn chưa kịp thăm dò thêm các ngươi đã giết thượng môn.”

Liễu Vân Phong giải thích. Liễu gia tổng cộng thăm dò ba lần, hai lần trước tổn thất thảm trọng, lần thứ ba có thu hoạch lớn nhất, phát hiện một gốc Cửu dương kim ly. Bọn họ còn chưa kịp lấy gốc Cửu dương kim ly này, Yêu tộc đã giết thượng môn. Về phần tình huống trong động, Liễu Vân Phong chỉ biết bên trong không có yêu thú, không nghĩ tới lần này tới lại có một đoàn Kim dực phệ hồn hạt.

Vạn độc tương là vật kịch độc, dùng để dụ độc trùng là thích hợp nhất.

Đám người Vương Thanh Sơn mỗi người lấy một ít Vạn độc tương. Vương Thanh Sơn và Trình Khiếu Thiên cầm đầu

Ra khỏi hang động, bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Lần này, bọn họ đều tăng mạnh đề phòng.

Nửa ngày sau, bọn họ đứng dưới chân một đỉnh núi cao. Đỉnh núi mây mù luợn lờ, thấy không rõ tình hình bên trong.

Trình Khiếu Thiên đại khai thần thức, quét vài lần quanh đỉnh núi cao. Tử Nguyệt tiên tử vận dụng linh đồng, quan sát tình huống ngọn núi, bọn họ đều không phát hiện đều gì dị thường.

Tử Nguyệt tiên tử thả ra hai con viên hầu khôi lỗi thú đi phía trước, bọn họ theo phía sau, cách nhau trăm trượng.

Bay qua đỉnh núi, một sơn cốc cỡ lớn thông suốt tứ phương xuất hiện trước mặt bọn họ.

Một gốc cây đạm kim sắc sinh trưởng ở trung ương sơn cốc. Cây cao hơn mười trượng, phiến là màu đỏ, thân màu vàng. Trên cây có hơn mười quả đạm kim sắc, bên ngoài quả có chín đường vân màu đỏ, tản mát ra một mùi thơm lạ lùng.

Trên đất trải rộng đá sỏi đầy rêu xanh, cũng không nhìn thấy thân ảnh yêu thú.

Tử Nguyệt tiên tử vận dụng linh đồng, cũng không phát hiện tung tích yêu thú.

“Kỳ quái, lần trước đến đây, có yêu thú trông coi nha!”

Liễu Vân Phong đầu đầy mờ mịt.

Tử Nguyệt tiên tử bấm niệm pháp quyết, hai con viên hầu khôi lỗi thú đi nhanh đến gốc Cửu dương kim ly, tốc độ cũng không nhanh.

Thời gian trôi qua từng chút, ánh mắt đám người Vương Thanh Sơn nhìn chằm chằm hai con viên hầu khôi lỗi thú.

Chúng nó vừa tới gần gốc Cửu dương kim ly mười trượng, một khối vỏ cây màu vàng từ bên trên thân cây vọt ra, nháy mắt xuyên thủng đầu hai con khôi lỗi thú.

Kim quang chợt loé, một con thằn lằn màu vàng cao hơn năm trượng từ trên thân cây đi xống. Thằn lằn có ánh mắt màu vàng, trên lưng có một loạt mũi gai sắc nhọn, dưới chân là móng vuốt màu vàng. Bên ngoài thân nó chợt mơ hồ, sau đó biến thành bụi cây màu xanh lục, cùng mặt đất hoà làm một.

“Thất thải tích bậc năm!"

Liễu Vân Phong kinh hô, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Kim dực phệ hồn cánh xem chừng là bị Thất thải tích đuổi ra. Về phần yêu thú trông coi cây Cửu dương kim ly, đương nhiên đã bị Thất thải tích giết rồi.

Thất thải tích phát ra một tiếng quái kêu bén nhọn, đầu óc mọi người ong ong. Hai chân Liễu Vân Phong như nhũn ra, bắn ra một cái lưỡi dài màu vàng, vòng qua bọn họ. Ý đồ cuốn toàn bộ bọn họ vào trong miệng Thất thải tích.

Vương Thanh Sơn phản ứng rất nhanh, lấy ra Thanh Liên nghiệp hoả, bảo vệ năm người bọn họ. Lưỡi dài màu vàng chạm vào Thanh Liên nghiệp hoả, bốc lên một trận khói nhẹ, nháy mắt rụt trở về.

Nhân cơ hội này, Trình Khiếu Thiên và Bạch Linh Nhi phản ứng lại, hoá thành hai đạo độn quang phá không.

Hai gã Yêu tộc và Liễu Vân Phong bị cái lưỡi dài màu vàng của Thất thải tích cuốn vào miệng nó, Thất thải tích phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Tử Nguyệt tiên tử lấy ra Hoả tước phiến, nhẹ nhàng phẩy. Cuồn cuộn lửa cháy thổi quét ra, đánh về phía gốc Cửu dương kim ly.

Thất thải tích đương nhiên không thuận theo, lại bắn ra cái lưỡi màu vàng, giống như một thanh trường thương, đánh về phía cuồn cuộn lửa cháy.

Oành đùng đùng!

Một trận nổ, lửa cháy tứ phân ngũ liệt, rơi tán loạn trên mặt đất. Cây Cửu dương kim ly không hao tổn gì.

Vương Thanh Sơn vội vàng lấy ra Kiền quang độn ảnh toa, nhảy lên. Bấm niệm pháp quyết, Kiền quang độn ảnh toa hoá thành một đạo độn quang màu trắng phá không mà đi.

Trình Khiếu Thiên và Bạch Linh Nhi hoá thành hai đạo độn quang bỏ chạy, nhưng bọn họ còn chưa đi được bao xa lòng đất chợt sinh ra một cỗ trọng lực mạnh mẽ. Thân thể bọn họ không chịu khống chế rơi xuống mặt đất.

Kiền quang độn ảnh toa cũng không ngoại lệ, rất nhanh rơi xuống mặt đất.

Pháp thuật yêu thú bậc năm thi triển, không dễ dàng bài trừ như vậy.

Huyền Linh chân nhân lấy ra pháp bảo, pháp bảo vừa rời thể liền mất đi khống chế, rất nhanh rơi xuống mặt đất.

Bảy người bọn họ rơi trên mặt đất, hai chân run lên. Bọn hai cảm giác có một toà đại sơn nặng trăm vạn cân đè lên. Sắc mặt sáu người Vương Thanh Sơn trưởng đỏ bừng, không thể động đậy.

Trình Khiếu Thiên phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, chợt hoá thành thân hình quái vật, chạy vội về hướng xa xa.

Dựa vào thực lực nhục thân mạnh mẽ, hắn bị ảnh hưởng nhỏ nhất.

Hắn vừa lao ra hơn trăm bước, lòng đất chợt vỡ tạc ra, bay lên vô số đá vụn. Thất thải tích chui ra từ dưới đất, mở ra mồm máu to, lộ ra răng nhọn sắc bén màu vàng, trên mặt còn dính một chút tơ máu.

“Không…”

Trình Khiếu Thiên phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, bị Thất thải tích một ngụm nuốt xuống.

Vương Thanh Sơn lấy ra một tấm da thú dài tầm một thước màu vàng, bên trên phù văn chớp động, tản mát ra một cỗ linh khí dao động mạnh mẽ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận