Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1701: Hoài nghi của Hoàng Long chân nhân (1)

“Ta vừa mới xuất quan, vừa hay chưa lỡ lễ mừng của cô bà và cô công. Đúng rồi, cô bà, cô công, gần đây có đại sự gì phát sinh sao? Ta vừa mới xuất quan, không rõ lắm tình hình.”

Vương Mạnh Bân bất động thanh sắc hỏi. Vương Thiên Tình và Trương Tư Thuần là Kim Đan tu sĩ của Trương gia, hẳn sẽ biết một ít tin tức.

“Đại sự? Không có đại sự gì cả! Chuyện lớn nhất là chúng ta tiến vào Kim Đan kỳ thôi. Được rồi, đi vào rồi nói sau. Đừng để gia chủ chờ sốt ruột.”

Vương Mạnh Bân gật gật đầu, liếc mắt nhìn về phiá Trương Vô Trần rời đi. Sư thân thú dưới thân giương rộng hai cánh, bay vào Thanh Lý đảo, tộc nhân khác cũng vội vàng đuổi theo.

Thanh Lý phường thị, Trương Vô Trần xuất hiện ở cửa đại điện, có không ít tu sĩ ra ra vào vào.

Trương Vô Trần vừa tiến vào Thanh Lý điện, toàn bộ Trương gia tu sĩ đều đứng lên hành lễ.

Trong điện có mấy chục truyền tống trận lớn nhỏ không đồng nhất, Trương Vô Trần không nói gì thêm, đi đến bên một toà pháp trận màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Một mảng sáng mờ màu vàng nhất thời sáng lên, bao phủ bóng người nàng.

Sau một trận mơ hồ, Trương Vô Trần xuất hiện trong một toà đại điện không khác khi nãy lắm. Một trận tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền đến.

Nàng lại đi lên một toà truyền tống trận khác, đánh vào đó một đạo pháp quyết.

Sau khi truyền tống như vậy năm sáu lần, Trương Vô Trần xuất hiện ở bên trong một toà phường thị, trên ngã tư đường dòng người như nước.

Nàng dọc theo đường lớn đi dạo, sau một chén trà nhỏ, Trương Vô Trần biến thành một bà lão mặt đầy nếp nhăn, mặc áo bào trắng. Nàng xuất hiện bên trong một sân viện yên tĩnh.

Trong viện có một toà lầu các cao ba tầng, bên cạnh lầu các có một thạch đình màu xanh. Một ông lão áo bào xanh mặt mũi hiền lành xuất hiện bên trong thạch đình, trên quần áo ông lão có thêu đồ án hình nhật nguyệt, hiển nhiên là tu sĩ Nhật Nguyệt cung.

“Sao ngươi lại đột nhiên liên hệ ta, không phải đã nói rồi sao? Không có việc gì quan trọng, không cần liên hệ ta.”

Trương Vô Trần cau mày nói. Nghe ngôn ngữ của nàng, hiển nhiên nàng nhận thức ông lão áo bào xanh. Nhưng nàng thay đổi dung mạo, tựa như là sợ ông lão áo bào xanh nhận ra được.

“Mẹ nuôi, hài nhi phát hiện hành tung của dư nghiệt Trấn Hải tông. Con phát hiện hành tung của Trấn hải viên ở Vạn Mãng hải vực.”

Ông lão áo bào xanh kẻ lại sự tình một lần. Hắn là lực lượng Trương Vô Trần che dấu, ngay cả hai vị cung chủ cũng không biết hắn là người của Trương Vô Trần.

Trương Vô Trần muốn lật đổ Nhật Nguyệt cung, khó khăn đặc biệt cao. Nàng cần đoàn kết tất cả lực lượng có trong tay.

“Nói cách khác, chỉ cần tra ra ai giết chết Viên Cương, chính là dư nghiệt Trấn Hải tông.”

Ánh mắt Trương Vô Trần âm trầm, thần sắc có chút hưng phấn.

Tự nàng đã lĩnh hội thực lực của Trấn hải viên bậc bốn. Ngoại trừ dư nghiệt Thấn Hải tông, những tu sĩ khác căn bản không thể hàng phục Trấn hải viên.

“KHông sai, Hoàng Long đảo đã phái người truy lùng hung thẻ, nhưng thuộc hạ đã hỗ trợ xoá bỏ dấu vết. Tránh để Hoàng Long chân nhân hội báo với hai vị cung chủ. Đúng rồi, có một vị hung thủ sử dụng pháp bảo hình châu, hiện trường lưu lại một cự hố hình tròn.”

Trong mắt Trương Vô Trần chợt loé qua tàn khốc. Nguyên Anh tu sĩ sử dụng pháp bảo hình châu không nhiều lắm. Hơn nữa có cừu oán với Hoàng Long đảo cũng là một manh mối, khẳng định có thể tìm được hung phạm.

“Ta đã biết, Chung TRầm, ngươi làm tốt lắm. Ngươi yên tâm, chờ ta một lần nữa đoạt lại quyền llucjw, ta nguyện ý cùng ngươi cùng trị Nhật Nguyệt cung.”

Trương Vô Trần ào phóng đồng ý. Chung Trầm được nàng một tay nuôi lớn. Sau khi bái nhập Nhật Nguyệt cung, Chung Trầm luôn ở bên người Phương Nguyệt. Nội chiến Nhật Nguyệt cung, Phương Nguyệt thắng lợi, triển khai đị tẩy trừ. Phe phái của Trương Vô Trần toàn bộ bị tẩy trừ, chỉ có Chung Trầm được giữ lại.

“Nếu không có mẹ nuôi, con đã sớm chết rồi, càng đừng nói đến kết anh.”

Chung Trầm chân thành nói. Hắn được Trương Vô Trần một tay nuôi lớn, Trương Vô Trần ngoài sáng chèn ép hắn, trong tối hiệp trợ hắn tu luyện.

Điểm quan trọng nhất là Trương Vô Trần nắm giữ nhược điểm của Chung Trầm. Cho dù hắn phản bội Trương Vô Trần, hai vị cung chủ cũng sẽ không Thái Hạo chân nhân cho hắn. Phương Nguyệt từng nói qua một câu, thà giết nhầm ba ngàn còn hơn buôngtha một người.

Ở trong mắt Phương Nguyệt, chỉ cần phản bội Nhật Nguyệt cung, đều không thể tha thứ.

Ngoài ra, Trương Vô Trần có tính cảnh giác rất cao. Mỗi một lần đều gặp mặt ở chỗ thế lực đối đối địch Nhật Nguyệt cung. Mỗi một lần gặp mặt, nàng đều thay đổi dung mạo, Chung Trầm ngay cả cơ hội bán đứng Trương Vô Trần cũng khó khăn, cũng rất khó giết Trương Vô Trần.

Dù sao ở địa bàn của thế lực đối địch, Nhật Nguyệt cung cũng không có biện pháp phong kín toàn bộ con đường. Hơn nữa Trương Vô Trần là đệ tử của cung chủ Nhật Nguyệt cung thế hệ trước, dưới sự vây công của Nhật Nguyệt song thánh còn có thể chạy trốn. Đủ để chứng minh nàng nắm giữ linh thuật đặc thù nào đó.

Trương Vô Trần rất hài lòng thái độ của Chung Trầm. Nàng lấy ra một hộp ngọc màu xanh, đưa cho Chung Trầm, rồi nói: “Khó có được ngươi vẫn còn nhớ rõ người mẹ nuôi này, đây là pháp bảo thưởng cho ngươi. Được rồi, ta không tiện ở lâu. Người tận khả năng hỗ trợ lau sạch dấu vết, đừng để Hoàng Long đảo tra xét đến trên người hung thủ. Ta sẽ phái người điều tra, có việc gấp thì lưu lại dấu hiệu đặc thù, ta sẽ tìm được ngươi.”

Nói xong lời này, Trương Vô Trần vội vàng rời khỏi.

Chung Trầm nhẹ thở dài một hơi, mặt lộ ra thần sắc ưu sầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận