Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4328: Lẻn vào lần nữa (2)

“Ta tiến vào trung kỳ thời gian không dài, không biết Lâm lão quỷ tiến vào trung kỳ thời gian dài bao lâu, xảy ra chiến đấu chúng ta chưa chắc chiếm tiện nghi. Ta kiếm được mấy tài liệu tốt, ngươi giúp ta luyện chế thành bảo vật, lại giao thủ với hắn, hắn chưa chắc chiếm tiện nghi.”

La Tiêu vẻ mặt đầy tự tin. Hắn không hiểu luyện khí, muốn đạt được thượng phẩm thông thiên linh bảo, hoặc đi tầm bảo, hoặc để tộc nhân luyện chế, hoặc thu thập tài liệu mời Diễm Khuyết hỗ trợ luyện chế.

Dạ Xoa tộc có luyện khí sư bậc bảy, trình độ luyện khí so với Diễm Khuyết vẫn kém hơn không ít, hiệu suất cũng kém Diễm Khuyết.

“Trọng bảo? Không thành vấn đề, ta bây giờ trạng thái có chút kém, cần điều dưỡng một đoạn thời gian.”

Diễm Khuyết đáp ứng, giọng điệu có chút suy yếu.

Bọn họ rời khỏi nơi đây, biến mất ở phía chân trời.

...

Một hng động bí ẩn trong lòng đất, trong hang động khá ẩm ướt, trên vách đá mọc đầy rong rêu, đỉnh chóp vỡ một cái lỗ lớn, một ít ánh mặt trời chiếu vào.

Đám người Vương Xuyên Minh tụ tập cùng một chỗ, bọn họ không nói một lời.

Lần trước tập kích cứ điểm dị tộc, bọn họ không tốn sức lực gì, phát tài lớn.

Lãnh Nguyệt và Liêu Trọng Yến tụ tập cùng một chỗ, vẻ mặt ngưng trọng.

Một lát sau, vách đá tách thành hai, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đi ra, một ông lão áo bào đỏ dáng người mập mạp đi theo phía sau bọn họ, ông lão áo bào đỏ cao mũi tai dài, cánh tay cùng trên mặt có một chút linh văn màu máu, mắt là màu đỏ máu, vừa nhìn là biết không phải Nhân tộc.

“Thành công rồi?”

Vẻ mặt Lãnh Nguyệt đầy hoang mang. Thanh Liên tiên lữ tự xưng có thể lợi dụng ảo thuật khiến tu sĩ cấp thấp phối hợp bọn họ, quá trình làm phép không để bọn họ xem xét, Lãnh Nguyệt tự nhiên không tin, nàng hoài nghi Thanh Liên tiên lữ chăn nuôi Tử Phách Khống Thi Trùng bậc sáu, lúc này mới có thể khống chế tu sĩ cấp thấp.

Một lần trước, Vương Trường Sinh chính là để tu sĩ Luyện Hư Tích tộc phối hợp bọn họ, dẫn bọn họ tiến vào cứ điểm Tích tộc, nội ứng ngoại hợp, đánh hạ một chỗ cứ điểm.

Một lần này, bọn họ tính giở lại trò cũ, nhưng Lãnh Nguyệt một lần trước chịu thiệt, không muốn lẻn vào cứ điểm Tích tộc, Liêu Trọng Yến cũng không muốn, bọn họ tình nguyện chia bớt một chút tài vật, cũng không muốn lẻn vào hang ổ kẻ địch mạo hiểm.

Lãnh Nguyệt đã từng lẻn vào một lần, Liêu Trọng Yến sau lưng là Huyền Thanh phái, Vương Trường Sinh không so đo với bọn họ, dưa hái xanh không ngọt, hắn và Uông Như Yên cùng nhau hành động còn tiện hơn một chút.

“Thành công rồi, các ngươi ở bên ngoài chờ tín hiệu của chúng ta, chúng ta lẻn vào cứ điểm, cứ điểm có thể có cấm chế đặc thù, chúng ta không thể đưa tin cho các ngươi, nếu trong cứ điểm có khác thường, các ngươi lập tức công kích cứ điểm.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

“Vương đạo hữu yên tâm, chúng ta sẽ toàn lực phối hợp các ngươi.”

Liêu Trọng Yến lập tức đáp ứng. Một lần trước công kích cứ điểm, nàng cũng chưa bỏ sức gì, đã đạt được một lượng lớn tài vật, tin tưởng một lần này cũng không ngoại lệ.

Lãnh Nguyệt cũng đáp ứng, nàng đối với Thanh Liên tiên lữ không có hảo cảm gì, nhưng ở trước mặt ích lợi thật lớn, nàng vẫn không đến mức chơi xỏ Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên. Cho dù nàng muốn, Liêu Trọng Yến cũng chưa chắc sẽ đáp ứng.

Sau lưng Liêu gia là Huyền Thanh phái, muốn để Liêu Trọng Yến cùng nàng chơi xỏ Thanh Liên tiên lữ, độ khó rất cao.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và ông lão áo bào đỏ đi ra ngoài, ra khỏi hang động, ông lão áo bào đỏ phất tay áo, một tiếng chim hót trong vắt vang lên, một con chim cu gáy to lớn toàn thân màu đỏ từ vòng tay linh thú bay ra, đáp ở trước mặt bọn họ.

Ông lão áo bào đỏ đi đến trên lưng chim cu gáy to lớn màu đỏ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo sát sau đó.

Vương Trường Sinh lấy ra Thanh Xi Châu, rót pháp lực vào, một mảng lớn sương mù màu xanh tuôn trào ra, bao phủ bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Một trận gió khẽ thổi qua, bọn họ biến mất.

Chim cu gáy to lớn màu đỏ nhẹ nhàng vỗ cánh, hướng về bầu trời bay đi.

Thời gian không đến một chén trà nhỏ, chim cu gáy to lớn màu đỏ xuất hiện ở trên không một mảng dãy núi xanh biếc liên miên không dứt, phía trước có một ngọn núi chọc trời cao vạn trượng, trên núi có không ít kiến trúc, có thể nhìn thấy bóng người không ít dị tộc.

Chân núi có một cổng chào bằng đá màu xanh, hai thủ vệ canh giữ ở phụ cận lầu đá.

Chân núi dựng một tấm bia đá màu xanh cao hơn mười trượng, bên trên viết ba chữ to màu đỏ “Phi Long sơn”.

Chim cu gáy to lớn màu đỏ tới gần phi Long sơn vạn trượng, tốc độ liền chậm lại, cuối cùng dừng ở trước cổng chào đá.

“Bặc Diệu, ngươi một lần này đi ra ngoài sao lâu như vậy mới trở về?”

Một thủ vệ cười chào hỏi.

“Đừng nói nữa, trên đường đụng phải thám tử Tinh Hỏa tộc, thiếu chút nữa không về được, ta có tình huống quan trọng tìm Dịch trưởng lão báo cáo.”

Giọng điệu Bặc Diệu có chút trầm trọng.

“Vậy ngươi mau đi đi! Muộn chút nữa chúng ta phải rút lui rồi.”

Thủ vệ thúc giục.

“Rút lui? Sao lại thế?”

Bặc Diệu hơi sửng sốt, vẻ mặt đầy hoang mang.

“Nghe nói là từ bỏ một chỗ cứ điểm này, rút đến cứ điểm khác, tăng cường lực lượng cứ điểm khác, đây là mệnh lệnh của bên trên, trước để phụ nữ người già trẻ em rút đến Thiên Tích sơn mạch, tu sĩ cấp cao rút muộn một chút.”

Thủ vệ giải thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận