Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4169: Thiên Nhất Bảo Điển tới tay (1)

Có một khối Thất Tinh Ngọc này, lại tìm được lượng lớn Cửu Nguyên Thạch, thì có thể kiến tạo một tòa Phi linh đài.

Hắn thăm dò cẩn thân, chưa tìm được Thất Tinh Ngọc nữa, nhắm chừng là núi lửa phun trào, khối Thất Tinh Ngọc này bị cuốn vào trong dung nham, nếu không sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Vương Thanh Sơn thu hồi Thất Tinh Ngọc, rời khỏi hang động, người đá theo sát sau đó.

Hắn đi ra khỏi hang núi, Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly tới đón.

“Thế nào rồi, thất ca.”

Vương Thanh Phong mở miệng hỏi, hắn hy vọng là một mạch khoáng Thất Tinh Ngọc cỡ nhỏ.

“Chỉ có một khối Thất Tinh Ngọc, nhắm chừng là núi lửa phun trào, bị cuốn vào trong dung nham, chúng ta trở về đi!”

Vương Thanh Sơn nói theo sự thật.

Đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trên bầu trời nơi xa xuất hiện một mảng lôi quang màu vàng thật lớn, cực kỳ bắt mắt, đất rung núi chuyển.

Thần thức Vương Thanh Sơn mở rộng, biến sắc. Thần thức của hắn cảm ứng được, một khí tức mạnh mẽ hướng về nơi này bay tới, hắn tu luyện 《 Thái Hư Đoán Thần Quyết 》, thần thức tương đối mạnh, tầm bảo thám hiểm đều rất tiện.

“Không ổn, yêu thú bậc bảy, chạy mau.”

Vương Thanh Sơn khẩn trương nói, ngoài thân người đá nở rộ hào quang màu vàng, phát ra một mảng hào quang màu vàng lóa mắt, bao phủ bọn họ, trốn vào lòng đất biến mất.

Không qua bao lâu, một đạo hào quang màu vàng kim từ nơi xa bay tới, tốc độ rất nhanh.

Không gian nổi lên dao động, một cái móng vuốt thằn lằn thật lớn bỗng dưng hiện lên, bổ về phía hào quang màu vàng kim.

Hào quang màu vàng kim nhanh chóng rơi về phía mặt đất, đập trên mặt đất, đập ra một cái hố khổng lồ.

Hào quang màu vàng kim hóa ra là một con vượn khổng lồ mọc đầy lông bờm màu vàng, ngoài thân có vô số hồ quang màu vàng nhảy lên, nhe răng trợn mắt, bụng nó có hai vết thương thủng khủng bố, khí tức uể oải, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng.

Một đạo linh quang bảy màu sáng lên, một tòa tháp nhỏ bảy màu trong suốt lấp lánh bỗng dưng hiện lên, nháy mắt phóng to, tản mát ra hãi linh khí dao động làm người ta sợ, rõ ràng là một món thượng phẩm thông thiên linh bảo.

Tòa tháp khổng lồ bảy màu phun ra một quầng sáng bảy màu, bao phủ con vượn khổng lồ màu vàng.

Con vượn khổng lồ màu vàng phát ra phẫn nộ tê tiếng hô, bên ngoài thân trào ra vô số hồ quang màu vàng, lôi quang đại trướng, đúng lúc này, một đợt tiếng rít gào có chút nôn nóng vang lên.

Hồ quang màu vàng ngoài thân con vượn khổng lồ màu vàng tan đi, bị quầng sáng bảy màu cuốn vào trong tòa tháp khổng lồ bảy màu.

Một đạo hào quang màu đỏ từ nơi xa bay tới, không qua bao lâu, hào quang màu đỏ dừng lại, hiện ra một con cú khổng lồ màu đỏ hình thể to lớn, năm nam một nữ đứng ở bên trên, cầm đầu là một phụ nhân váy tím dáng người đầy đặn.

Phụ nhân váy tím đôi mắt như nước, miệng anh đào mũi dọc dừa, trên khuôn mặt lộ ra vài phần anh khí, Hồ Nghiên, chấp pháp trưởng lão Tích tộc.

“Cuối cùng bắt được con Kim Lôi Viên này, không biết có thể thuần hóa, cho chúng ta sử dụng hay không.”

Một thanh niên áo xanh cao cao gầy gầy cười nói, bọn họ vì bắt con Kim Lôi Viên này đã tốn không ít thời gian, hai đồng tộc còn bị đả thương.

“Con Kim Lôi Viên này có được một tia huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên, triệu hồi ra pháp tướng Sơn Nhạc Cự Viên. Nếu không phải chúng ta mang theo Tử Lôi Châu do Hấp Lôi Châu bậc bảy luyện chế cùng trấn tộc chi bảo Thất Bảo Lưu Ly Tháp, muốn bắt giữ yêu thú này còn không dễ dàng, hy vọng có thể khống chế huyết nhục linh...”

Một ông lão áo bào vàng dáng người mập mạp mở miệng nói, còn chưa nói xong, đã bị Hồ Nghiên ngắt lời: “Nói cẩn thận, việc này là cơ mật cao nhất của bản tộc, đi thôi! Chúng ta trở về đi! Hy vọng Kim Lôi Viên có thể phát huy công dụng.”

Nàng bấm pháp quyết, tòa tháp khổng lồ bảy màu nhanh chóng thu nhỏ, nhập vào trong ống tay áo của nàng biến mất.

Con cú khổng lồ màu đỏ nhẹ nhàng vỗ đôi cánh, chở bọn họ rời khỏi nơi đây.



Đảo Thanh Liên, tòa trang viên nào đó diện tích cực lớn.

Vương Xuyên Vân, Vương Xuyên Minh ngồi ở trong một tòa đình đá màu lam, Vương Xuyên Vân đầu đầy tóc bạc, thời gian không còn nhiều.

Hắn tư chất thường thường, cũng không có chí hướng gì lớn, được lợi bởi Vương Xuyên Minh giúp, hắn mới có thể sống lâu như vậy, bằng không đã sớm tọa hóa.

Một thiếu nữ váy lam có chút mũm mĩm trẻ con cùng một thanh niên áo vàng mày kiếm mắt sáng đứng ở một bên, bọn họ vẻ mặt cung kính.

“Xuyên Minh ca, Thận Long cùng Thận Phượng kính nhờ ngươi, đời này ta làm phiền ngươi không ít, nếu là có kiếp sau, ta nhất định báo đáp ngươi thật tốt.”

Giọng điệu Vương Xuyên Vân có chút vô lực.

Vương Thận Long và Vương Thận Phượng là hậu nhân Vương Xuyên Vân thích nhất, Vương Thận Long và Vương Thận Phượng đều là tam linh căn, nhưng Vương Thận Phượng là khắc âm giờ âm ngày âm tháng âm năm âm sinh ra, rất thích hợp tu luyện công pháp âm thuộc tính.

Vương Thận Phượng tu luyện 《 Huyền Âm Bảo Điển 》, trước mắt là Hóa Thần sơ kỳ.

“Huynh đệ nhà mình, không cần phải nói những thứ này, ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt bọn nó.”

Vương Xuyên Minh thở dài một hơi, đáp ứng. Đại đạo vô tình, tộc nhân cùng nhau lớn lên với hắn đều đã tọa hóa, bọn họ đều kính nhờ Vương Xuyên Minh chiếu cố hậu nhân của mình, Vương Xuyên Minh đều đáp ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận