Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7224: Thái Sơ Huyễn Cấm (2)

Điều này làm hắn nhớ tới Thái Sơ bí cảnh, lúc trước tiến vào Thái Sơ bí cảnh, xấp xỉ cũng là như thế này.

“Thái Sơ Huyễn Cấm!”

Vương Trường Sinh nhíu mày.

Đây là một trong mười đại tiên trận, bố trí ở vòng ngoài một ít trọng địa, mê hoặc kẻ xâm nhập. Trên thực tế, đám người Uông Như Yên ngay tại bên cạnh Vương Trường Sinh, bọn họ đều rơi vào ảo cảnh, rời khỏi phạm vi trận pháp bao trùm, mới có thể thoát ly ảo cảnh, trận này có thể phân tán rất tốt lực lượng của kẻ xâm nhập.

Hắn thả ra Vương Thôn Thiên, hai mắt Vương Thôn Thiên sáng lên một mảng hào quang màu vàng chói mắt, nhìn về phía xa.

“Phía trước ngoài năm ngàn vạn dặm, có một cây Đông Ất Thần Mộc!”

Vương Thôn Thiên nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, cùng Vương Thôn Thiên chạy về phía trước.

Cân nhắc đến nơi đây có cấm chế, tốc độ của Vương Trường Sinh cùng Vương Thôn Thiên cũng không nhanh.

Trên đường tới đây, bọn họ chưa động vào bất cứ cấm chế nào, cũng chưa đụng tới sinh vật khác.

Bọn họ đứng ở trước một cây đại thụ che trời, chính là Đông Ất Thần Mộc.

“Ít nhất được một tỷ năm rồi nhỉ?”

Vương Thôn Thiên đoán.

Vương Trường Sinh thả ra Vương Sâm, lấy ra cờ trận trận bàn, bày trận di dời đi cây Đông Ất Thần Mộc này.

Đông Ất Thần Mộc một tỷ năm, lấy để bố trí tiên trận bậc năm hoặc luyện chế đạo khí đều không có vấn đề.

...

Một hoang nguyên rộng lớn vô cùng, chớp lóe sấm rền, từng đạo tiên lôi chín màu thô to bổ xuống, một con hỗn độn thú chín màu nhanh chóng phi độn, ngoài thân cháy đen, bốc ra một mùi cháy khét.

Nó còn chưa chạy ra xa bao nhiêu, một đạo tiên lôi chín màu thô to vô cùng bổ xuống, đánh ở trên thân nó, lôi quang lấp lánh bao phủ thân thể hỗn độn thú chín màu.

Lôi quang tan đi, hỗn độn thú chín màu ngã xuống, hoàn toàn không còn khí tức, không nhúc nhích.

...

Một thung lũng khổng lồ ba mặt núi, trong thung lũng có một tòa trang viên diện tích rộng lớn, Vương Anh Kiệt đứng ở dưới một cây Ngưng Đạo Kim Văn Quả, trên cây treo hơn hai mươi trái Ngưng Đạo Kim Văn Quả.

“Ngưng Đạo Kim Văn Quả! Đạo Tổ khác trong tộc ngưng tụ đạo cơ thuận tiện hơn nhiều.”

Vương Anh Kiệt lẩm bẩm.

Hắn thật cẩn thận hái xuống toàn bộ Ngưng Đạo Kim Văn Quả, đựng vào trong hộp ngọc.

Hắn ở trong trang viên tra xét một lần, không có thu hoạch lớn, rời khỏi nơi này.

...

Bên ngoài di tàng, một cánh cửa ánh sáng khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, cực kỳ bắt mắt.

Một đạo độn quang màu tím từ nơi xa bay tới, tốc độ rất nhanh.

Không qua bao lâu, độn quang màu tím dừng lại, độn quang thu liễm, hiện ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu tím, sáu con hỗn độn thú cùng ba vị Đạo Tổ đứng bên trên.

“Nơi này chính là di tàng cổ Tiên Đình lưu lại sao?”

Một con hỗn độn thú mười màu đầu nhện thân người mở miệng hỏi, giọng điệu trầm trọng.

Chu, mở tám bổn nguyên pháp tắc, viện binh của hỗn độn thú.

“Không sai, Lung đại nhân bọn họ đều đi vào rồi, đám người Mạc Thiến Thiến cũng đã đi vào.”

Một ông lão áo bào tím bụng phệ mở miệng nói.

Liễu Vân Sơn, Đạo Tổ trung kỳ, ngụy Đạo Tổ.

“Hừ, vừa lúc, mang bọn hắn một lưới bắt hết, một hơi diệt trừ bọn hắn.”

Giọng điệu của Chu lạnh như băng.

“Vẫn là đi vào tầm bảo đi! Không chừng bên trong có thượng phẩm đạo khí, chúng ta thủ ở chỗ này, bọn hắn đạt được thượng phẩm đạo khí cũng không dễ đối phó.”

Liễu Vân Sơn đề nghị.

“Đúng vậy! Di tàng chưa chắc chỉ có một lối ra, người của cổ Tiên Đình khẳng định từng thiết tưởng loại tình huống này, có lẽ có truyền tống trận đưa kẻ tầm bảo rời khỏi, chúng ta đi vào còn có thể tầm bảo, đụng tới bọn hắn thì giết hết.”

Một con hỗn độn thú mười màu mở miệng nói.

Chu gật gật đầu, nói: “Vậy cùng nhau vào đi! Gặp được bọn hắn, giết không cần hỏi, không để lại một ai. Đám tiên nhân này bị giết, bọn hắn khẳng định sẽ nguyên khí tổn thương nặng nề.”

“Chu đại nhân anh minh.”

Liễu Vân Sơn tâng bốc, vẻ mặt đầy nét nịnh nọt.

Hắn bấm pháp quyết, con thuyền bay màu tím nhất thời nở rộ hào quang màu tím, bay vào trong cánh cửa ánh sáng, nơi này khôi phục yên tĩnh.



Một ngọn núi khổng lồ cao chọc trời thế núi hiểm trở, khu vực sườn núi trở lên bị một làn sương mù màu trắng che kín, không thấy rõ tình huống bên trong.

Vi đứng ở chân núi, nhìn ngọn núi khổng lồ cao chọc trời nơi xa.

“Nơi này là chỗ nào?”

Vi lẩm bẩm.

“Nơi táng thân của ngươi!”

Một giọng nam tử lạnh như băng vang lên.

Vừa dứt lời, một nắm đấm khổng lồ màu xanh cắt qua bầu trời, lao thẳng đến Vi, đồng thời mặt đất trào ra vô số nước biển màu lam, sóng lớn ngập trời.

Từng con rồng nước màu lam hình thể thật lớn từ trong nước biển màu lam bay ra, đánh về phía Vi.

Vi phản ứng rất nhanh, đánh ra một chưởng, một cái bàn tay khổng lồ màu vàng lóe lên, đi lên nghênh đón.

Bàn tay khổng lồ màu vàng và nắm đấm khổng lồ màu xanh va chạm, truyền ra một tiếng vang trầm nặng, kẻ trước nháy mắt tán loạn, nắm đấm khổng lồ màu xanh nện ở trên thân Vi.

Thân thể Vi run lên, lùi lại mấy bước.

“Hai loại bổn nguyên pháp tắc chí tôn! Sao có khả năng!”

Vi kinh hô.

Mười tám con rồng nước màu lam lao vút đến, lao về phía Vi. Cùng lúc đó, hai điều thô to sợi xích màu vàng phá đất chui ra, từ trong lòng đất bay ra, cuốn lấy hai chân của nó.

Vi phát ra một tiếng rống to, phun ra một làn sóng âm vàng óng, nhanh chóng lướt qua mười tám con rồng nước màu lam, thân thể mười tám con rồng nước màu lam tán loạn, hóa thành mười tám viên Định Hải Châu to lớn, lao thẳng đến Vi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận