Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1862: Bế quan tu luyện (2)

Hoàng Phú Quý không mời tự đến, còn tặng một đôi cánh tay con rối thú cấp bốn, Vương Thanh Sơn làm chủ nhà, tự nhiên phải bày tỏ lòng biết ơn.

“Hề hề, Vương đạo hữu khách khí rồi, chúng ta là quen biết cũ, Hoàng mỗ cùng Thanh Liên tiên lữ cũng là hảo hữu nhiều năm, chút lòng thành, không thành kính ý. Ngươi không chê là tốt rồi.”

Hoàng Phú Quý cười hề hề. Chỉ có một đôi cánh tay, hắn lại không dùng tới, để lại trong nhẫn trữ vật cũng vô dụng, còn không bằng lấy để làm thuận nước giong thuyền, nhỡ đâu ngày sau có gì cầu tới Vương gia, cũng dễ mở miệng.

Vương Thanh Sơn mỉm cười, hắn chưa nghe Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên thừa nhận có Hoàng Phú Quý vị bạn tốt này, nhiều lắm là có duyên gặp gỡ vài lần. Da mặt Hoàng Phú Quý là dày có tiếng, thích leo trèo quan hệ, Vương Thanh Sơn nhìn thấu nhưng không nói ra.

“Hoàng đạo hữu nói đùa rồi, ngươi có thể tới tham gia kết anh đại điển của Thanh Sơn, chúng ta đã rất vui vẻ, quà gì không quan trọng.”

Giọng sang sảng của Vương Trường Sinh chợt vang lên, hắn cùng Uông Như Yên đi đến.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, nhiều năm không gặp, gần đây khỏe không.”

Hoàng Phú Quý giọng điệu thân thiện, hàm răng vàng lộ ra bên ngoài, nhìn qua có chút đáng khinh.

“Cũng khỏe. Hoàng đạo hữu, nghe nói lúc trước ngươi bị Nhật Nguyệt cung truy nã, ngươi chạy về Nam Hải, không sợ Nhật Nguyệt cung tìm ngươi tính sổ sao?”

Vương Trường Sinh có chút tò mò hỏi. Năm đó Hoàng Phú Quý bị Nhật Nguyệt cung truy nã, gã không thể không rời xa Nam Hải, chạy đến Bắc Cương.

“Hề hề, không phải Hoàng mỗ khoe khoang, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ ra tay, cũng không nhất định đuổi kịp Hoàng mỗ. Hoàng mỗ ở trong đại chiến nhân yêu hai tộc lập công lao không nhỏ, Nhật Nguyệt cung hẳn là sẽ không so đo với Hoàng mỗ.”

Hoàng Phú Quý nhếch miệng cười, tràn đầy tự tin nói.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên nhìn nhau cười, bọn họ tin tưởng Hoàng Phú Quý không nói láo. Hoàng Phú Quý Kết Đan kỳ độn tốc đã nhanh vô cùng, công pháp hắn tu luyện hẳn là thiên hướng bảo mệnh, độn tốc nhanh một chút cũng có thể hiểu được.

Hoàng Phú Quý đã kết anh, độn tốc lại rất nhanh, các thế lực đều không hy vọng trêu chọc Hoàng Phú Quý loại kẻ địch này, không có chứng cứ vô cùng xác thực, nghĩ hẳn Nhật Nguyệt cung cũng sẽ không nhằm vào Hoàng Phú Quý.

“Hoàng đạo hữu, ngươi một lần này đến Nam Hải, chỉ là vì tham gia kết anh đại điển của Thanh Sơn sao? Nếu có gì cần Vương gia chúng ta hỗ trợ, cứ mở miệng, có thể làm, chúng ta tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Uông Như Yên cười nói, Hoàng Phú Quý từ xa xôi chạy tới Nam Hải, nếu nói gã chỉ là vì chúc mừng Vương Thanh Sơn, lý do này nói không thông, giao tình của bọn họ cùng Hoàng Phú Quý còn chưa đạt tới mức đó.

Hoàng Phú Quý ngượng ngùng cười, lấy ra một bộ cờ trận trận bàn tàn phá, cờ trận cột cờ gãy, mặt cờ có mấy cái lỗ thủng to bằng ngón tay, trận bàn thiếu mấy góc nhỏ. Gã mở miệng nói: “Đây là vật ta ở một tòa động phủ cổ tu sĩ đạt được, muốn đổi với các ngươi một món pháp bảo tiện tay, tốt nhất là pháp bảo phòng ngự.”

Gã sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ, pháp bảo ban đầu đã không hợp tâm ý gã, Vương Trường Sinh là luyện khí sư, khẳng định có không ít pháp bảo, gã hy vọng kiếm được một món pháp bảo phòng ngự.

Bộ trận pháp này bị hư hao như vậy, cũng không biết có thể sửa chữa hay không. Vương Trường Sinh không để ý, hắn lật bàn tay, ánh sáng vàng lóe lên, một cái ô nhỏ màu vàng to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, cán ô trong suốt lấp lánh, quầng sáng lưu chuyển không ngừng.

“Hoàng đạo hữu, Ngọc Hoàng Tán này ngươi cảm thấy như thế nào? Ngươi nếu thích, chính là của ngươi.”

Hoàng Phú Quý cầm lấy cái ô nhỏ màu vàng, yêu thích không buông tay, trong mắt tràn đầy vui mừng, làm một tán tu, gã không có tư cách bắt bẻ.

“Không tệ, đa tạ, Vương đạo hữu.”

Hoàng Phú Quý vạn phần hài lòng, cảm giác một chuyến này không đến uổng.

Mấy ngày kế tiếp, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên cùng Vương Thanh Sơn bận muốn hỏng rồi, bận rộn tiếp đón tu sĩ Nguyên Anh đám người Chu Ngưng Sương.

Chu Ngưng Sương ở Thanh Liên đảo không được ba ngày đã rời khỏi, Hoàng Phú Quý ở nửa tháng mới rời khỏi.

Thanh Liên phong, mật thất nào đó.

Vương Trường Sinh nhìn Trấn Hải Viên khí tức uể oải, có chút đau lòng.

Huyết Ly Chi cho Tử Nguyệt tiên tử dùng chữa thương, Trấn Hải Viên không có linh dược chữa thương, chỉ có thể dựa vào bản thân khôi phục, tốc độ khôi phục tự nhiên chậm một chút.

Vương Trường Sinh lấy ra một cái bình sứ màu xanh, đổ ra hai viên thuốc màu máu to bằng long nhãn, đây là Huyết Nguyệt Hoàn dùng tinh huyết Linh Miết ngàn năm luyện chế thành, chủ yếu là bổ sung khí huyết, hiệu quả tự nhiên kém Huyết Ly Chi ngàn năm. Trấn Hải Viên dùng Huyết Nguyệt Hoàn, có thể đẩy nhanh tốc độ khỏi.

Nó gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Huyết Nguyệt Hoàn trên tay Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh đưa cả bình Huyết Nguyệt Hoàn cho Trấn Hải Viên, Trấn Hải Viên một hơi ăn hết cả một bình Huyết Nguyệt Hoàn, trên mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

“Dưỡng thương cho tốt, đừng để lại di chứng.”

Vương Trường Sinh cưng chiều xoa đầu Trấn Hải Viên, an ủi.

Trấn Hải Viên tựa hồ nghe hiểu lời của Vương Trường Sinh, gật gật đầu, nằm úp sấp ở trên mặt đất, ngủ ngáy khò khò.

Ngoài thân nó hiện ra một mảng lớn quầng sáng màu lam, che kín toàn thân nó.

Trở lại mật thất bế quan, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, nhắm mắt dưỡng thần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận