Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1700: Vương Thiên Tình kết đan

Trong một đoạn thời gian ngắn, Tử Nguyệt tiên tử khẳng định không thể xuất quan.

Rất nhanh, một đoàn hoả diễm màu lam bao vây một đốt linh mộc màu xanh thật dài…

Thời gian hai năm, rất nhanh trôi qua.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên đất, chung quanh phân tán lượng lớn tài liệu luyện khí và bình không. Một con nhện hình thể thật lớn và một con sói màu xanh đang đánh nhau. Hai con cự hổ màu đỏ và hai con rết màu đen ở một bên không nhúc nhích.

Hai năm này, Vương Trường Sinh chuyên tâm luyện chế khôi lỗi thú. Luyện chế ra được nhiều con khôi lỗi thú bậc ba, trình độ chế khôi nâng cao rõ ràng.

Hắn có tiến bộ lớn như vậy, không thể thiếu công Tử Nguyệt tiên tử chỉ điểm trên đường. Dọc đường đi, Vương Trường Sinh không ít lần thỉnh giáo khôi lỗi thuật với Tử Nguyệt tiên tử. Tử Nguyệt tiên tử cũng không giấu diếm gì, tận tâm chỉ dạy.

“Vương sư huynh, hai năm không gặp, trình độ chế khôi của ngươi lại được đề cao rồi!”

Thanh âm như chuông bạc của Tử Nguyệt tiên tử vang lên.

Vương Trường Sinh vừa quay đầu liền thấy Tử Nguyệt tiên tử đã đi tới bên cạnh hắn.

Tử Nguyệt tiên tử trải qua hai năm điều dưỡng, thương thế đã khỏi hẳn. Cũng may là không tổn thương đến căn cơ, chỉ bị thương ngoài da. Nếu không, đã không khỏi nhanh như vậy.

“Điền sư muội, ngươi cảm giác thế nào?”

Vương Trường Sinh cười hỏi, trên mặt lộ ra thần sắc khẩn trương.

Tử Nguyệt tiên tử cười thản nhiên, đáp lời: “Đa tạ Vương sư huynh quan tâm, ta đã không có gì đáng ngại. Ngươi hiện tạ muốn đi Vạn Tiên trủng tầm bảo sao? Hay là chữa trị linh bảo và khôi lỗi thú cấp bốn rồi mới đi tầm bảo?”

“Đương nhiên trước tiên chữa trị linh bảo và khôi lỗi thú cấp bốn. Chúng ta liên thủ chữa trị, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Tử Nguyệt tiên tử cũng không phản đối, đi đến bên người Vương Trường Sinh, khoanh chân ngồi xuống.

Cổ tay Vương Trường Sinh run lên, bay ra một thanh đoản đao màu lam, lơ lửng giữa không trung.

Hắn phun ra một cỗ hoả diễm màu lam, Tử Nguyệt tiên tử phun ra một cỗ hoả diễm màu tím, bao vây lấy đoản đao màu lam.

Bọn họ đều là Luyện khí sư cấp bốn, cùng nhau sửa chữa linh bảo, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, đề cao hiệu suất.

...

Hồng nguyệt hải vực, Thanh Lý đảo.

Mỗi một Trương gia tu sĩ trên mặt đều tràn đầy vui sướng, trên đảo giăng đèn kết hoa.

Năm nay Trương gia có nhiều hơn ba vị Kim Đan tu sĩ. Loại tình huống này mười phần hiếm gặp. Vì thế Trương gia đãi buổi tiệc mừng, mời thông gia bạn cũ ăn mừng một chút.

Một quả trường đá thật lớn, Gia chủ Trương gia Trương Chí Dương ngồi ở ghế chủ toạ, hơn mười Kim Đan tu sĩ ngồi ở hai bên sườn, mấy trăm tu sĩ Trúc cơ ngồi ở phái sau cùng.

Vương Thiên Tình và Trương Tu Tuần cùng ngồi một bàn, năm nay bọn họ cùng tiến vào Kim Đan kỳ.

Vương Thiên Tình là tằng tôn nữ của Thanh Liên tiên lữ, làm ràng buộc của hai nhà Trương Vương. Trương gia đương nhiên sẽ ưu đãi Vương Thiên Tình.

“Trương đạo hữu, Vương đạo hữu của Ngân xà đảo chưa đến sao? Việc vui lớn như vậy, hắn cũng không tới tham dự?”

Một thiếu phụ váy xanh cao cao gầy gầy tò mò hỏi.

Hai nhà Trương Vương có quan hệ thông gia, Ngân Xà đảo cũng không cách Thanh Lý đảo quá xa. Vương Thiên Tình tiến vào Kim Đan kỳ, Vương gia lại không phái người tới tham gia, thật có chút cổ quái.

Vương Mạnh Bân toạ trấn Ngân Xà đảo, hắn đuổi tới Thanh Lý đảo cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Chẳng lẽ hai nhà Trương Vương đoạn tuyệt rồi? Hay là Vương Mạnh Bân xảy ra chuyện?

Đúng lúc này, Trương Chí Dương lấy ra một mặt linh bối màu xanh, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Một đạo thanh âm vui sướng chợt vang lên: “Gia chủ, Vương đạo hữu của Ngân Xà đảo đã đến.”

Trương Chí Dương mi hoan mắt cười, dặn dò: “Thiên Tình, Tư Thuần, các ngươi đi nghênh đón Vương đạo hữu đi.”

“Vâng, gia chủ.”

Vương Thiên Tình và Trương Tư Thuần hoá thành hai đạo độn quang phá không mà đi, bay về hướng đông.

Bên ngoài Thanh Lý đảo, Vương Mạnh Bân ngồi trên lưng một Sư bằng thú, hơn hai mươi Vương gia tu sĩ ngồi trên linh cầm. Trên mặt bọn họ nồng đậm tự tin.

Tộc nhân ở Hồng Nguyệt hải vực đều do Vương Mạnh Bân quản lý. Vương Mạnh Bân hàng năm bế quan tu luyện, tạp vụ giao cho Trúc cơ tu sĩ quản, cũng không có thể lực nào dám trêu chọc Vương gia.

Có hơn năm ngàn Vương gia tu sĩ ở Hồng Nguyệt hải vực. Kim Đan tu sĩ có bốn người, ngoài trừ Vương Mạnh Bân và Vương Thu Hâm, còn có Vương Thiên Hải và Vương Thu Lý.

Vương Thu Hâm và Vương Thiên Hải bên ngoài là tu sĩ Vân Hải tông, không có chút quan hệ nào với Vương gia. Vương Thu Ly là hậu nhân Vương Trường Hào, lần đầu đánh sâu và Kim Đan kỳ thất bại. May thay lần thứ hai thành công, trước mắt đang bế quan tu luyện ở Ngân Xà đảo.

Trải qua mấy chục năm nghỉ ngơi hồi sức, tu sĩ Ngân Xà đảo và Vân Hải tông đều gia tăng không ít.

Nếu tính lực lượng Vân Hải tông, Vương gia ở Hồng Nguyệt hải vực có thể huy động tổng cộng gần hai vạn tu sĩ. Thể lực phụ thuộc Vân Hải tông cũng không ít.

Đột nhiên, một đạo độn quang màu trắng bay ra từ Thanh Lý đảo. Ánh mắt Vương Mạnh Bân đảo qua, phát hiện là Trương Vô Trần. Hắn đang định hành lễ, Trương Vô Trần cũng không quan tâm hắn, chớp động vài cái liền biến mất ở phái chân trời.”

“Xảy ra chuyện gì? Khiến cho Trương Vô Trần tiền bối vội vàng như vậy?”

Vương Mạnh Bân âm thầm nghĩ, ánh mắt lộ ra vài phần hoang mang.

Lúc này, Vương Thiên Tình và Trương Tư Thuần cũng đã phi độn đến.

“Mạnh Bân, ngươi cuối cùng cũng đến. Chúng ta còn tưởng rằng ngươi không đến đó!”

Vương Thiên Tình cười nói. Nàng là tằng tôn nữ của Thanh Liên tiên lữ, lễ mừng nàng Kim Đan kỳ, Vương gia lại không phái người tham gia. Đừng nói người ngoài ngờ vực vô căn cứ, ngay cả nàng cũng không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận