Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4735: Tu sĩ Hợp Thể chi viện (1)

Tô Thanh Hành lấy ra Cửu Kiếm Lệnh, mở ra cửa vào, ba người bọn họ tiến vào Cửu Kiếm Tháp, mà ba người bọn Vương Mạnh Sơn thì truy kích Vương Dương Thắng cùng Lưu Ngọc Sương.

Một mảng dãy núi xanh biếc chập trùng, một màn hào quang hai màu vàng bạc nhanh chóng lướt qua bầu trời, tốc độ rất nhanh.

Bầu trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một cột sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ trúng màn hào quang hai màu vàng bạc, hai bóng người chật vật từ trên cao rơi xuống, nặng nề rơi trên mặt đất.

Vương Dương Thắng và Lưu Ngọc Sương sắc mặt tái nhợt, khí tức ủ rủ, đặc biệt Vương Dương Thắng, ngoài thân có thể nhìn thấy nhiều vết máu khủng bố, máu chảy không dừng.

Một mảng lôi quang màu bạc chói mắt sáng lên, Lưu Diêu hiện ra, mặt đầy sát khí.

“Đấu độn tốc với ta, có thể nhanh bằng ta sao? Giết phu quân ta, hôm nay chính là ngày các ngươi phải chết.”

Lưu Diêu sắc mặt lạnh lùng, bấm pháp quyết, tiếng sấm sét nổ vang, hàng ngàn tia sét màu bạc cắt qua bầu trời, lao thẳng đến Vương Dương Thắng cùng Lưu Ngọc Sương.

Đúng lúc này, mặt đất chui ra vô số dây leo màu xanh thô to, vô số dây leo màu xanh quấn quýt với nhau, một cái túi lưới màu xanh thật lớn hiện ra, bao phủ bọn họ.

Tia sét màu bạc dày đặc xé nát túi lưới màu xanh, nhưng dây leo màu xanh thật sự là quá nhiều rồi, sinh sôi không thôi, gắt gao bảo vệ Vương Dương Thắng và Lưu Ngọc Sương.

Một mảng hào quang màu xanh sáng lên, hiện ra một thanh niên áo xanh môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời có thần, chính là Vương Mưu Sâm.

Hắn trước mắt là Luyện Hư trung kỳ, cũng là luyện đan sư bậc sáu số lượng không nhiều của Vương gia, hắn kinh nghiệm thực chiến không ít, trừ trao đổi luyện đan thuật với luyện đan sư khác, cũng luận bàn với tu sĩ Luyện Hư khác.

Vương gia không ít tu sĩ Luyện Hư ưu tú, căn bản không cần Vương Mưu Sâm xung phong ở phía trước, bây giờ đám người Vương Mạnh Bân, Vương Thanh Phong rời khỏi Huyền Linh đại lục, mà bọn Vương Quý Diệp, Vương Tông Khuyết theo Vương Trường Sinh đi Huyền Thanh phái luyện chế Khóa Linh Bảo Thuyền.

Đương nhiên, Vương gia vẫn có không ít tu sĩ Luyện Hư thực lực cường đại, ví dụ như Vương Khánh Long, Vương Viễn Giang, Vương Viễn Vi, Vương Lập Hà cùng Vương Hoa Duyệt, chỉ là bọn họ ở cứ điểm khác nhau, vừa vặn Vương Mưu Sâm đi ngang qua nơi đây, thu được tin tức, ngay lập tức chạy tới.

Vương Mưu Sâm búng ngón tay, hai viên thuốc đỏ như máu bắn ra, hướng về Vương Dương Thắng cùng Lưu Ngọc Sương bay đi.

Bọn họ không chút do dự, há mồm, tùy ý viên thuốc màu máu bay vào trong miệng.

“Các ngươi mau rút, ta cuốn lấy ả.” Vương Mưu Sâm phân phó.

“Mưu Sâm lão tổ, ả là lôi tu, tinh thông lôi pháp, cẩn thận.” Vương Dương Thắng dặn dò, giọng điệu suy yếu.

Vương Mưu Sâm gật gật đầu, bấm pháp quyết, lấy hắn làm trung tâm, mặt đất phạm vi trăm dặm chui ra lượng lớn dây leo màu xanh, mặt ngoài những dây leo màu xanh này mọc đầy gai nhọn, như những sợi roi thép màu xanh, quật về phía Lưu Diêu.

Lưu Diêu biến đổi pháp quyết, bầu trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, từng tia sét màu bạc thô to cắt qua bầu trời, bổ về phía dưới.

Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, lượng lớn dây leo màu xanh bị tia sét màu bạc bổ trúng, đến cặn cũng không còn, căn bản không thể tới gần Lưu Diêu trăm trượng.

Mặt đất dưới thân Lưu Diêu chui ra những sợi dây leo màu xanh thô to, vừa thò đầu, đã bị tia sét màu bạc dày đặc bổ vỡ nát.

Rất nhanh, mặt đất một lần nữa toát ra những cây dây leo màu xanh, tiếp tục bổ về phía Lưu Diêu.

Lưu Diêu nhíu chặt lông mày lá liễu, thi triển lôi pháp lần nữa, phá hủy những dây leo màu xanh này. Lúc này, ba người bọn Vương Mạnh Sơn cũng chạy tới.

“Vương đạo hữu, các ngươi cuốn lấy hắn, ta đuổi bắt bọn họ.” Lưu Diêu phân phó, nàng phải chính tay đâm kẻ thù giết chồng.

Vương Dương Thắng và Lưu Ngọc Sương đã chạy xa, nhưng Lưu Diêu là lôi tu, nàng tự tin có thể đuổi kịp đối phương.

Nói xong lời này, ngoài thân nàng toát ra vô số hồ quang màu bạc, lôi quang nở rộ. Đúng lúc này, một tiếng nam tử quát to đinh tai nhức óc vang lên.

Lưu Diêu có chút không thoải mái, hồ quang màu bạc ngoài thân tan đi, ba người bọn Vương Mạnh Sơn nhíu mày.

Trấn Thần Hống là thần thông con cháu trung tâm Vương gia mới có thể nắm giữ, liên tưởng đến Vương Mưu Sâm tu vi Luyện Hư trung kỳ, vị trí hắn ở Vương gia khẳng định không thấp.

Dây leo màu xanh dày đặc phá đất chui ra, bện thành bốn bàn tay màu xanh, mặt ngoài bàn tay mọc đầy gai nhọn, bổ về phía bốn người bọn họ.

Ngoài thân Lưu Diêu nở rộ lôi quang, hư không toát ra vô số hồ quang màu bạc, từng quả cầu sét màu bạc hiện lên, nghênh đón.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, bốn bàn tay màu xanh chia năm xẻ bảy, nhưng rất nhanh, lại có lượng lớn dây leo màu xanh phá đất chui ra, một lần nữa bện thành những bàn tay màu xanh, bổ về phía bọn họ.

Sắc mặt Lưu Diêu có chút khó coi, nàng muốn thi triển lôi độn thuật truy kích Vương Dương Thắng cùng Lưu Ngọc Sương, bị Vương Mưu Sâm thi triển Trấn Thần Hống cắt ngang, tiếp tục như vậy, liền bị kẻ thù giết chồng chạy mất.

“Các ngươi đuổi bắt bọn họ, ai giết bọn họ, chính là ân nhân của ta, ta nhất định hồi báo hậu hĩnh.” Lưu Diêu truyền âm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận