Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1975: Phi Tiên khư (1)

Ngoài thân con khỉ màu vàng có thêm những linh văn màu bạc, linh quang lóe lên không ngừng.

Vương Trường Sinh thu lại pháp quyết, con khỉ màu vàng rơi trên mặt đất.

Hắn chỉ là luyện chế ra mô hình, còn cần trải qua một loạt gia công, mới có thể luyện chế thành con rối thú bậc ba.

Vương Trường Sinh nhíu mày, từ trong lòng lấy ra một tấm pháp bàn màu xanh linh quang lóe lên không ngừng, đánh vào một pháp quyết, biến sắc.

Hắn vội vàng thu hồi pháp bàn màu xanh, đi ra ngoài.

Bốn người Uông Như Yên, Diệp Hải Đường, Vương Thanh Linh, Vương Thu Minh tụ tập một chỗ, một thiếu phụ dáng người nóng bỏng đứng ở một bên.

“Hải Đường, Thanh Linh, các ngươi xác định chưa?”

Vương Trường Sinh bước nhanh đi tới, giọng điệu sốt sắng.

Diệp Hải Đường đầu tiên là đi Bắc Cương, sau đó lại đi Trung Nguyên, thế mà bắt về một hung thủ, làm được chuyện Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên cũng chưa làm được.

Diệp Hải Đường khẳng định gật đầu nói: “Cháu dùng Hoàng Tuyền Hoặc Hồn đại pháp thử qua nhiều lần, không có vấn đề, ả chính là hung thủ. Bác, người có thể dùng sưu hồn thuật thử một lần.”

Vương Trường Sinh hít sâu một hơi, bước nhanh đi lên phía trước, tay phải dán trên trán Tôn Lâm Lâm, lòng bàn tay chợt toát ra một mảng ánh sáng trắng chói mắt.

Đúng lúc này, Tôn Lâm Lâm lộ vẻ mặt thống khổ, trên mặt hiện ra một mảng lớn linh văn màu đen huyền ảo, đầu chợt vỡ ra.

Hầu như là cùng lúc đầu nàng nổ tung, quanh thân Vương Trường Sinh chợt toát ra một mảng lớn hào quang màu lam, che kín Tôn Lâm Lâm, máu tươi nhuộm đỏ quần áo Vương Trường Sinh, chưa bắn tung tóe đến người khác.

Hiển nhiên, thức hải Tôn Lâm Lâm bị hạ cấm chế, một khi có người tra xét, sẽ xúc động cấm chế.

Biến cố này, bốn người bọn Uông Như Yên đều có chút bất ngờ, bọn họ cũng không nói gì.

Diệp Hải Đường lật tay lấy ra một cây cờ phướn nhỏ màu đen lớn khoảng một thước, mặt cờ hào quang lưu chuyển không ngừng.

Nàng vẫy nhẹ một cái, một mảng lớn vầng hào quang màu đen bay ra, che kín thi thể, cuốn một quầng sáng màu xanh lục to bằng quả trứng vào trong cờ phướn màu đen.

Quầng sáng màu xanh lục là nguyên thần Tôn Lâm Lâm, ả cho dù là đã chết, Diệp Hải Đường cũng không để ả dễ chịu, muốn cho ả ngày đêm gặp tra tấn, muốn sống không được muốn chết không xong, lấy việc này báo mối thù giết em trai.

“Đã xác định Cửu U tông là hung thủ, vậy thì dễ xử lý rồi.”

Vương Trường Sinh hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.

Xác định Cửu U tông là hung thủ, Vương gia liền có thể bố trí một ít chiêu ngầm, làm chuẩn bị cho báo thù.

Đương nhiên, Vương gia bây giờ vẫn rất nhỏ yếu, vô luận là Nhật Nguyệt cung, hay Cửu U tông, Vương gia đều không thể trêu vào. May mắn là, tìm được hung phạm, đám người Diệp Hải Đường nếu trùng kích Nguyên Anh kỳ, có thể giảm bớt một bộ phận lực cản.

Bảy người Diệp Hải Đường, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh, Vương Thanh Thuân, Vương Mạnh Bân, Vương Hoa Phong, Vương Thu Minh cách Kết Đan tầng chín không xa, bọn họ bây giờ thiếu là linh vật Kết Anh.

Trên tay Vương gia cũng không có bao nhiêu linh vật Kết Anh, cho dù là mỗi người một phần linh vật Kết Anh cũng miễn cưỡng, chỉ xem ai có thể dẫn trước tu luyện đến Kết Đan tầng chín.

Uông Như Yên như trút được gánh nặng, thở dài nói: “Hải Đường, Thanh Linh, Thu Minh, các ngươi vất vả rồi, hơn hai trăm năm, rốt cuộc tra được hung phạm.”

Nàng lúc kết anh, Vương Thanh Chí là một trong những tâm ma của nàng, cho dù là tiến vào Nguyên Anh kỳ, nàng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ tới chuyện Vương Thanh Chí chết thảm.

Con trai bị giết, mình ngay cả hung thủ cũng không tìm thấy, đây là một chuyện làm người ta rất căm tức.

“Đúng vậy! Hơn hai trăm năm rồi, Hải Đường, các ngươi không cần xúc động, việc này cần tính toán lâu dài. Phải biết rằng, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, chúng ta thực lực không bằng Cửu U tông, chỉ có thể ẩn nhẫn, tương lai nếu có cơ hội, chúng ta lại báo thù cho bọn Thanh Chí.”

Vương Trường Sinh có chút không yên tâm dặn dò, ánh mắt âm trầm.

Nếu hắn cùng Uông Như Yên tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, có thể đánh thắng được Thượng Quan Vi hay không? Cửu U tông có tu sĩ Hóa Thần hay không?

Những thứ này đều là chưa biết, nhưng hắn tin tưởng vững chắc, một ngày nào đó, hắn có thể báo mối thù giết con.

Diệp Hải Đường nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Bác yên tâm, nhiều năm như vậy cũng nhịn được, cũng không để ý nhịn thêm một đoạn thời gian. Đúng rồi, bác, cháu nghe Thanh Linh biểu tỷ nói, Vạn Quỷ hải vực đã xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngài nói kỹ cho cháu một chút.”

Vương Trường Sinh một năm một mười nói một lần tình hình sự việc, may có Chu Tư Hồng hấp dẫn sức chú ý của người tu tiên Nam Hải, di chỉ đã trở thành quá khứ, bây giờ không có người tu tiên nào nhắc tới việc này.

“Hải Đường, Vạn Quỷ hải vực vẫn quá nguy hiểm, cháu tạm thời ở lại Thanh Liên đảo tu luyện đi! Nếu là cháu tiến vào Nguyên Anh kỳ, lại đi Vạn Quỷ hải vực cũng không muộn.”

Vương Trường Sinh dặn dò. Từ sau khi Vạn Quỷ hải vực gặp chuyện, Vương Trường Sinh liền rút về từng nhóm tộc nhân đóng ở Vạn Quỷ hải vực, hơn nữa điều toàn bộ người biết tình huống đi Đông Hoang.

Như vậy, di chỉ Trấn Hải tông cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ có thể để Vương Trường Sinh cách mười mấy năm vận chuyển vật tư một lần.

“Cháu biết rồi, bác.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận