Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4521: Vẫn Linh Khư tầm bảo

“Ta biết rồi, Tiêu sư huynh.”

Vương Trường Sinh đáp ứng.

“Quá tốt rồi, Thanh Sơn, cháu cùng bọn Như Ý quay về Thanh Liên đảo trước, chúng ta tạm thời ở lại chỗ này, cuối cùng mới rút lui.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Vương Thanh Sơn lên tiếng đáp, dẫn theo Vương Như Ý rời khỏi.

Tu sĩ Nhân tộc ùn ùn rút lui khỏi tiền tuyến, rút về hậu phương.

...

Hư Linh sơn mạch kéo dài hơn trăm triệu dặm, nơi này từng là cứ điểm quan trọng của Hư Thiên nhất tộc, Hư Thiên nhất tộc lọt vào nhiều chủng tộc vây công, một chỗ cứ điểm này cũng lọt vào tập kích.

Tu sĩ Hợp Thể trông coi cứ điểm nơi này mở ra toàn bộ cấm chế, đồng quy vu tận với kẻ địch, một chỗ này cũng liền biến thành hiểm địa, quảng đại tu sĩ gọi là Vẫn Linh Khư.

Vẫn Linh Khư ở biên giới của Tích tộc cùng Dạ Xoa tộc, qua mỗi hơn vạn năm, cấm chế nghênh đón giai đoạn suy yếu, Tích tộc cùng Dạ Xoa tộc đều đã phái người tiến vào Vẫn Linh Khư tầm bảo, có người từng tìm được bảo vật Hư Thiên nhất tộc lưu lại.

Sau khi Tích tộc bị diệt, tu sĩ Nhân tộc cũng có thể tiến vào Vẫn Linh Khư tầm bảo.

Ở sâu trong Vẫn Linh Khư, một thung lũng hẹp dài truyền ra một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một đạo lôi quang màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, mặt đất kịch liệt nhoáng lên một cái, khói bụi cuồn cuộn, vô số đất đá từ trong thung lũng bay ra.

Một lát sau, khói bụi tan đi.

Vương Mạnh Bân, Vương Anh Kiệt, Liễu Hồng Tuyết cùng Bạch Ngọc Kỳ đứng ở trong thung lũng, xung quanh có lượng lớn bọ cạp khổng lồ, bọ cạp khổng lồ toàn thân màu đen, trên người vỡ nát, toát ra mùi cháy khét.

“Cuối cùng đã giải quyết.”

Liễu Hồng Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bằng vào bản đồ Vương Đại Phi cho cùng bản đồ trên tay bọn họ, bọn họ tiến vào Vẫn Linh Khư hữu kinh vô hiểm.

Động phủ tọa hóa của Hỗn Nguyên Tử vị trí tương đối hẻo lánh, Vương Đại Phi phá đi cấm chế bên ngoài, đạt được một vài thứ, lúc này mới biết là động phủ tọa hóa của phân thân Hỗn Nguyên Tử, lúc hắn rời khỏi đụng phải một con yêu thú bậc bảy, vì thoát thân, Thế Kiếp Phù cũng đã dùng mất.

Vì tránh đi yêu thú bậc bảy, đám người Vương Mạnh Bân chỉ có thể đi đường vòng, đi đường vòng sẽ có nguy hiểm.

Bọn họ đụng tới không ít yêu thú bậc sáu, cũng may Vương Mạnh Bân và Vương Anh Kiệt thực lực tương đối mạnh, không có nguy hiểm tính mạng.

“Lôi pháp của Mạnh Bân lão tổ càng thêm lợi hại rồi, yêu hạt (hạt: bọ cạp) bậc sáu thượng phẩm cũng không phải đối thủ của ngài.”

Liễu Hồng Tuyết tán dương.

“Anh Kiệt tu luyện Càn Dương Huyễn Mục đến đại thành, uy lực cũng không nhỏ, có thể khiến yêu hạt bậc sáu thượng phẩm lâm vào ảo cảnh, mặc cho hắn giết.”

Vương Mạnh Bân tán dương.

Lúc đối phó yêu thú, Càn Dương Huyễn Mục của Vương Anh Kiệt phát huy tác dụng không nhỏ.

“Nghỉ ngơi trước một chút, khôi phục pháp lực đi! Ở Vẫn Linh Khư phải bảo trì pháp lực tràn đầy.”

Bạch Ngọc Kỳ đề nghị.

Bọn họ đều ăn vào một viên Kim Ngọc Hồi Nguyên Đan, luyện hóa dược lực, khôi phục pháp lực.

Nghỉ ngơi hơn một canh giờ, bọn họ lúc này mới tiếp tục lên đường.

Xuyên qua hẻm núi, một rừng hoa đào màu đỏ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mặt đất phân tán lượng lớn cánh hoa màu đỏ.

“Dựa theo bản đồ biểu hiện, muốn tới mục đích, phải xuyên qua nơi này mới được, chỉ là không biết còn có cấm chế hay không.”

Vương Anh Kiệt cầm trên tay một tấm da thú màu xanh, nhíu mày nói. Trên da thú có sơn có thủy, còn có không ít ký hiệu màu sắc khác nhau.

“Nhìn từ tình huống chúng ta nắm giữ, xác suất nơi này có cấm chế rất thấp, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút. .”

Bạch Ngọc Kỳ vẻ mặt ngưng trọng.

Căn cứ tình báo bọn họ nắm giữ, ký hiệu màu xanh đại biểu có linh dược, ký hiệu màu vàng đại biểu cấm chế mạnh mẽ, ký hiệu màu đỏ đại biểu yêu thú mạnh mẽ, ký hiệu màu trắng đại biểu chưa biết, rừng hoa đào trước mắt này không có đánh dấu gì, nhưng không đại biểu nhất định không có nguy hiểm.

Vương Anh Kiệt vung tay phải, một quả cầu kim loại màu xanh nhạt bay ra, đánh vào một pháp quyết, quả cầu kim loại ở trong một tiếng vang của cơ quan, hóa thành một con chim cắt màu xanh hình thể thật lớn, ngoài thân trải rộng linh văn, đây là một cái con rối thú bậc bốn.

Con rối chim cắt màu xanh nhẹ nhàng vỗ cánh, bay vào rừng hoa đào màu đỏ, chưa chạm vào bất cứ cấm chế nào. Vương Anh Kiệt khống chế con rối chim cắt màu xanh tra xét rừng hoa đào một lần, cũng chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường, bọn họ lúc này mới yên tâm đi vào.

Trên mặt bọn họ tràn đầy đề phòng, tốc độ cũng không nhanh, hai con rối chim cắt màu xanh ở phía trước dò đường, đồng thời Vương Anh Kiệt và Vương Mạnh Bân mở rộng thần thức, tra xét rõ ràng tình huống phụ cận.

Sau thời gian một chén trà, bọn họ còn chưa đi ra khỏi rừng hoa đào màu đỏ, hai con rối chim cắt màu xanh ở phía trước dò đường.

Một con rối chim cắt màu xanh từ phụ cận một cây đào màu đỏ lướt qua, cây đào màu đỏ nhoáng lên một cái, ngay sau đó, mặt đất trào ra lượng lớn sương mù màu đỏ, từ bốn phương tám hướng dùng tới.

Bốn người bọn Vương Anh Kiệt cả kinh, vội vàng dừng bước, bọn họ không biết nơi này có cấm chế hay không, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vương Anh Kiệt cảm giác trước mắt hoa lên, đột nhiên xuất hiện ở trong một quần thể núi lửa màu đỏ, nhiệt độ cao đến dọa người, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi, ba người bọn Vương Mạnh Bân không thấy bóng dáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận