Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2952: Tử mẫu khoá linh phù

Ở bên trái gốc đá, có một đạo lớp màng kim quang lóe ra không ngừng. Mặt ngoài lớp màng trải rộng phù văn huyền ảo, không biết đại diện cái gì. Phía sau lớp màng màu vàng, mơ hồ thấy được một gốc quả thụ màu xanh cao hơn trăm trượng, trên cây lộ ra hơn mười quả chín thanh quang lập lòe.

"Yêu này ở cuối sơn cốc bên trong động quật. Nó chỉ có thể hoạt động ở sâu bên trong động quật. Chúng ta ở bên ngoài động quật bày ra trận pháp bậc sáu, vây nó ở bên trong trận pháp, sau đó ngắt lấy Thanh Loan thần quả."

Phong Diêu chỉ vào một cái sơn cốc thật lớn thông suốt bốn phương, trầm giọng nói.

Bốn người Vương Trường Sinh gật đầu, đáp ứng xuống.

Bọn họ đã vận dụng thần thức quét vài lần, không phát hiện yêu thú nào khác.

Năm người dừng bên trong một sơn cốc thật lớn, Phong Diêu lấy ra trận kỳ trận bàn, bắt đầu bày trận.

Song đồng thử ghé vào trên vai Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh vẫn luôn lưu ý cự thú bên trong động quật.

Cự thú tựa như ngủ rất say, không chú ý tới bọn họ.

Bố trí xong trận pháp, đương nhiên phải phái người dụ dỗ yêu thú này.

“Để ta đi! Chỉ là chút nữa Giao đạo hữu, Giao phu nhân, Viên Thuật, các ngươi khống chế trận pháp vây khốn yêu này. Ta và Phong đạo hữu ngắt Thanh Loan thần quả. Đây là yêu thú bậc sáu, không phải chuyện có thể đùa giỡn.”

Vũ Hâm xung phong nhận việc đồng thời đưa ra điều kiện.

“Sao ta biết các ngươi sẽ không ngắt Thanh Loan thần quả rồi chạy? Lỡ như yêu này thoát vây thì phải làm sao bây giờ?”

Vương Trường Sinh nghiêm mặt nói, tâm phòng người không thể không có. Hắn cũng không hoàn toàn tín nhiệm Phong Diêu.

“Ta không có ý kiến, nhưng quên mất chưa nói với các ngươi, hình như ta phát hiện chỗ xác chết của Huyền Phong thượng nhân.”

Viên Thuật một câu kinh người. Nghiêm khắc mà nói, Huyền Phong động thiên là không gian độc lập do Huyền Phong thượng nhân mở, cũng là động phủ toạ hoá của hắn. Nhưng xác của hắn đến ngày nay vẫn chưa tìm được.

“Cái gì? Chỗ xác chết của Huyền Phong thượng nhân?”

Vũ Hâm kinh ngạc nói, mặt lộ vẻ không vui. Viên Thuật cũng không nói cho hắn biết chuyện này.

“Thật hay giả? Huyền Phong động thiên đã hiện thế nhiều năm như vậy, nói không chừng xác chết đã sớm bị người khác phát hiện. Chỉ là giữ kín không nói ra mà thôi.”

Vương Trường Sinh không quá tin tưởng. Hắn vốn hoài nghi Viên Thuật có vấn đề, đương nhiên sẽ không tin tưởng hắn.

Viên Thuật kể lại một lần chuyện đã trải qua, nhưng hắn chưa nói chuyện hắn bị Tử phách khống thi trùng khống chế. Chỉ nói mình phá không được cấm chế, nên theo chân bọn họ hội hợp.

“Một khi đã như vậy, hái xong Thanh Loan thần quả, chúng ta lại đi tìm xác chết của Huyền Phong thượng nhân. Hy vọng Viên đạo hữu phán đoán không sai.”

Phong Diêu trịnh trọng nói, Huyền Phong thượng nhân là kiêu ngạo của Huyền ưng tộc, đạo pháp cao thâm, thần thông quảng đại. Năm đó vang danh khắp chốn. Nếu có thể có được truyền thừa của Huyền Phong thượng nhân, đối với ngày sau sẽ vô cùng hữu ích.

“Cứ như vậy đi! Ta đi dụ dỗ yêu thú, các ngươi khống chế trận pháp vây khốn yêu này. Ta và Phong đoạ hữu hái Thanh Loan thần quả. Sao chúng ta biết được các ngươi không phải đang liên hợp để hại chúng ta? Phong đạo hữu, ngươi và Vũ đạo hữu quen biết nhau tương đối lâu, đừng trách chúng ta nghĩ nhiều.”

Uông Như Yên lộ vẻ không vui, đưa ra phương án vẹn toàn.

Vương Trường Sinh có pháp lực thâm hậu, ở lại khống chế trận pháp tương đối thích hợp.

“Được, theo ý ngươi.”

Vũ Hâm sảng khoái đáp ứng.

Viên Thuật và Phong Diêu cũng không có ý kiến. Bọn họ đều thi pháp tàng hình, Uông Như Yên bước nhanh đi về hướng sơn động.

Sơn động không lớn, đi được hơn trăm bước đã tới điểm cuối. Một động quật rộng khoảng một mẫu xuất hiện trước mặt nàng, một con cự thú có đôi sừng hươu màu lam đang dựa vào một góc, tựa như đang ngủ say.

Uông Như Yên vừa xuất hiện ở cửa động quật, cự thú đã phát hiện được. Thân thể cao lớn của nó giật giật rồi mở hai mắt.

Rống!

Cự thú màu lam phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ đến cực điểm. Hai mắt bắn ra từng đạo lam quang, bay thẳng đến Uông Như Yên.

Uông Như Yên sớm có phòng bị, mở miệng quát khẽ một tiếng. Một đạo sóng âm lam quang bay ra, nghênh đón công kích của cự thú.

Sóng âm màu lam và lam quang va chạm vào nhau, đồng quy vu tận. Bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ làm rơi xuống lượng lớn đá vụn.

Uông Như Yên hoá thành một đạo độn quang bay ra khỏi sơn động, cự thú cũng theo sát không rời.

Hai đạo lam quang vụt thoáng qua Uông Như Yên, đánh lên trên mặt đất. Mặt đất chợt xuất hiện băng tầng màu lam, Uông Như Yên bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh.

Uông Như Yên bay nhanh về hướng trận pháp, cự thú màu lam phát ra tiếng rống giận dữ. Sắc mặt Uông Như Yên tái nhợt rồi rơi từ trên cao xuống. Nàng hoảng sợ phát hiện mình không thể chuyển động thân thể.

Thần thông của cự thú màu lam làm nàng nghĩ đến Trấn linh rống của Trấn Hải viên.

Nhân cơ hội này, cự thú màu lam mở ra mồm máu to, trong miệng xuất hiện nhiều điểm lam quang. Lam quang chợt loé, một đạo sáng mờ màu lam thổi quét ra, chụp về hướng Uông Như Yên.

Đúng lúc này, tiếng hét lớn đinh tai nhức óc của nam vang lên, mảng sáng mờ màu lam chợt tán loạn. Thân thể cự thú màu lam cũng run nhè nhẹ.

Uông Như Yên khôi phục bình thường, hoá thành một đạo độn quang bay về hướng trời cao. Hai đạo lam quang đánh úp từ phía sau đến, nàng nhanh chóng tránh được. Làm cho hai đạo lam quang đánh lên trên vách đá, vách đá nháy mắt kết một tầng băng màu lam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận