Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4617: Vạn Kiếm Quy Nguyên (2)

Bọn họ vừa rồi vì tranh bảo vật đánh nhau to, bây giờ vì ích lợi, cũng có thể hợp tác.

“Cửu Thải Trùng bậc bảy! Thật sao!”

Thanh Xi hít thở trở nên dồn dập.

Long Thiên Diễm giơ tay phải, một cái hộp ngọc màu đỏ bay ra, bay về phía Thanh Xi.

Thần thức Thanh Xi nhìn quét vài lần, chưa phát hiện bất cứ cái gì khác thường, phất tay áo, hộp ngọc chia năm xẻ bảy, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ xuất hiện ở trước mặt hắn, trên thân Nguyên Anh cỡ nhỏ dán một tấm phù triện màu bạc.

Hắn sưu hồn đối với Nguyên Anh cỡ nhỏ, xác nhận Long Thiên Diễm không nói sai.

“Đã không đạt được truyền thừa của Bách Khôi Chân Quân, nếu có thể đạt được Cửu Thải Trùng bậc bảy cũng không tệ, vậy thì làm đi!”

Thanh Xi trầm ngâm một lát, đáp ứng.

Chỉ bằng lực lượng một phương bọn họ, không thể đạt được Cửu Thải Trùng, nếu là liên thủ, còn có cơ hội.

Năm người bọn họ rời khỏi nơi đây, hướng về lối ra Vạn Linh Khư chạy đi.

...

Hang động bí ẩn nào đó trong lòng đất, vách đá lồi lõm, có thể nhìn thấy không ít phù văn huyền ảo, góc hang đá có một truyền tống trận lớn hơn mười trượng.

Truyền tống trận đột nhiên bừng sáng, một đạo linh quang lóa mắt hiện ra, bảy người bọn Vương Thanh Sơn hiện ra.

Vương Hướng Vinh để lại chuẩn bị ở sau, ở nơi này bố trí một truyền tống trận loại nhỏ, có thể truyền tống ra mấy vạn dặm. Lúc Vương Thanh Sơn và Đoàn Thông Thiên đi tranh đoạt bảo vật, Vương Hướng Vinh tìm nơi bố trí truyền tống trận, đã thí nghiệm vài lần, đều không có vấn đề, lúc này mới truyền tống tới đây.

Nếu là ở bên ngoài, truyền tống trận truyền tống trăm vạn dặm, Vương Hướng Vinh cũng có thể bố trí ra, nhưng nơi này là Vạn Linh Khư, cấm chế không ít, hắn không dám bố trí truyền tống trận khoảng cách truyền tống quá xa, khoảng cách mấy vạn dặm cũng đủ cắt đuôi kẻ địch rồi, dù sao kẻ địch cũng không dám không kiêng nể gì truy kích bọn họ.

Đoàn Thông Thiên sắc mặt tái nhợt, nguyên khí lỗ lã không ít.

Bọn họ sau khi truyền tống tới đây, ngay lập tức hủy diệt truyền tống trận, tránh cho kẻ địch truyền tống tới.

“Đoàn đạo hữu, ngươi không sao chứ!”

Vương Thanh Sơn quan tâm hỏi. Nếu không phải Đoàn Thông Thiên đẩy hắn một cái, nói không chừng hắn cũng bị hút vào trong hố đen, Đoàn Thông Thiên cho dù là tranh thủ thời gian một hơi thở, thế này cũng rát không tệ rồi, thời gian một hơi thở có thể quyết định rất nhiều chuyện.

Chueyén đi Vạn Linh Khư một lần này, bọn người Vương Hướng Vinh đều phát huy tác dụng không nhỏ, con rối cảnh báo, con rối tầm bảo của Vương Thanh Phong rất thực dụng, đôi mắt Vương Thôn Thiên có thể sớm phát hiện kẻ địch, Vương Hướng Vinh có thể bố trí truyền tống trận thoát thân, Vương Hoàn Vũ có thể xé ra một không gian lâm thời, để bọn họ tránh né nguy hiểm.

Chỉ dựa vào sức một mình Vương Thanh Sơn, hắn là không có cách nào đoạt thức ăn trong miệng cọp của Thanh Lý tộc cùng Cửu Long cung.

“Ta không có gì đáng ngại lắm, may mắn Hoàn Vũ ra tay kịp thời, bằng không ta chỉ sợ cũng chết ở trong không gian loạn lưu rồi.”

Trên mặt Đoàn Thông Thiên lộ ra biểu cảm lòng còn sợ hãi.

Đối mặt tu sĩ Hợp Thể nắm giữ thần thông không gian, hắn không có bất cứ sức phản kháng gì. Vương Thanh Sơn tốt xấu gì còn có thể thi triển Trấn Thần Hống quấy nhiễu một phen.

“Đây là chuyện ta nên làm, Đoàn tiền bối quá khen rồi.”

Trên mặt Vương Hoàn Vũ mang theo nụ cười.

Vương Thanh Sơn lấy ra một viên yêu đan màu vàng, đưa cho Vương Hoàn Vũ, nói: “Đây là nội đan của hắn, đối với ngươi tiến cấp hẳn là có trợ giúp.”

Bản thể Ô Hâm là một con Kim Diễm Nha bậc bảy hạ phẩm, có huyết mạch Thiên Phượng, nắm giữ thần thông không gian.

Vương Hoàn Vũ cũng nắm giữ thần thông không gian, nội đan của Ô Hâm đối với nàng tiến cấp có trợ giúp nhất định, khiến nàng tiến cấp đến Luyện Hư hậu kỳ không phải vấn đề.

Vương Hoàn Vũ liên thanh nói lời cảm tạ, nhận viên nội đan này.

“Thất ca, trong động phủ có thứ gì tốt? Thật là động phủ tọa hóa của Bách Khôi Chân Quân?”

Vương Thanh Phong mở miệng hỏi, vẻ mặt đầy tò mò.

Năm người bọn Đổng Tuyết Ly vẻ mặt đầy chờ mong, bọn họ đều rất tò mò đạt được thứ gì.

Vương Thanh Sơn mỉm cười, lật bàn tay phải, một cái nhẫn trữ vật màu xanh xuất hiện trên tay, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một mảng lớn quầng sáng màu xanh lướt qua, trên mặt đất có thêm một đống lớn đồ vật.

Thông thiên linh bảo, tài liệu luyện khí, con rối thú, khoáng thạch vân vân, có hai con rối thú bậc sáu bị hao tổn nghiêm trọng, không có con rối thú bậc bảy.

“Trung phẩm thông thiên linh bảo!”

Ánh mắt Vương Thanh Phong đặt ở trên một cái chuông nhỏ màu xanh, trên thân chuông khắc hình điểu thú ngư trùng, linh quang lóe ra, rõ ràng là trung phẩm thông thiên linh bảo.

Trên thân chuông có khắc ba chữ nhỏ —— Vạn Thú Chung, cực kỳ bắt mắt.

“Thiên Hư Ngọc Thư!”

Ánh mắt Vương Thôn Thiên nhìn chằm chằm một trang sách lóe ra linh quang, mặt ngoài lóe lên phù văn, linh khí kinh người.

Động phủ tọa hóa của Bách Khôi Chân Quân thế mà có một tờ Thiên Hư Ngọc Thư, đây trái lại là niềm vui bất ngờ.

Trải qua kiểm kê, bọn họ thống kê ra tài vật đạt được.

Sáu món trung phẩm thông thiên linh bảo, bốn món công kích, một món phụ trợ, Vạn Thú Chung là bảo vật sai khiến yêu thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận