Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1551: Cơ duyên?

Buổi trưa, vạn dặm không mây, mặt trời chói chan bắt đầu lên cao.

Vương Anh Kiệt bay trên không thật nhanh, mang hương vị gió biển thổi đến, ngoài tai còn truyền tới tiếng gió rít thoang thoảng.

Đột nhiên, một tiếng rít quái dị từ trên cao truyền đến, một bóng đen xuất hiện ở trời cao đánh thật nhanh về phía Vương Anh Kiệt, tốc độ rất nhanh.

"Không ổn, yêu cầm."

Vương Anh Kiệt biến sắc, biến đổi pháp quyết, hào quang của thanh sắc liên hoa tăng mạnh, tốc độ không chỉ nhanh hơn gấp đôi.

Không qua bao lâu, hắn xuất hiện ở trên không một hoang đảo lớn khoảng mười dặm.

"Xẹt xẹt" tiếng xé gió từ phía sau truyền đến, Vương Anh Kiệt kêu lớn, vội vàng lấy ra một tấm đại hỏa cầu phù, hóa thành một viên hỏa cầu cỡ lớn bằng một cái hồ nước, nghênh đón.

Oành đùng đùng!

Hỏa cầu cỡ lớn cùng với hơn mười đạo phong nhận màu xám chạm vào nhau, bộc phá ra từng mảng xích sắc hỏa diễm lớn.

Nhân cơ hội này, tốc độ của Vương Anh Kiệt nhanh hơn, ngã trên mặt đất.

Hình thể thật lớn của mấy con kền kền màu đen từ trên cao đáp xuống, thẳng đến chỗ của Vương Anh Kiệt.

Vương Anh Kiệt lấy ra năm hạt giống màu xanh nhạt, hạt giống rơi xuống đất rồi sinh trưởng. Năm bụi gai màu xanh chui từ dưới đất lên như cánh tay của người trưởng thành. Năm bụi gai màu xanh bện thành một tấm võng lớn màu xanh, bảo vệ Vương Anh Kiệt ở bên trong.

Kền kền màu đen giương móng chộp vào phía trên bụi gai màu xanh, vẫn không thể phá được bụi gai màu xanh.

Nhân cơ hội này, Vương Anh Kiệt bấm niệm pháp quyết, một tầng hoàng sắc quang mạc đột nhiên hiện lên, hắn chui vào đất biến mất.

Độn địa thuật.

Mỗi ngày Vương Anh Kiệt đều sẽ bỏ ra một ít thời gian tu luyện Ngũ hành pháp thuật, hắn tin rằng chỉ cần chăm chỉ nỗ lực là sẽ được như người khác. Thiên phú của mình không được, muốn so với người khác thì càng phải cố gắng hơn, người khác tu luyện ba canh giờ, hắn phải tu luyện ba mươi canh giờ.

Kền kền màu đen mắt thấy Vương Anh Kiệt trốn vào đất, không có cách nào bắt được hắn , sau khi bay vòng vòng ở trên không trung hòn đảo nhỏ trong chốc lát, mấy con Kền kền màu đen liền bay đi.

Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Vương Anh Kiệt trở lại mặt đất, gương mặt còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

"Nguy hiểm thật, may là bình thường ta chăm chỉ tu luyện pháp thuật."

Vương Anh Kiệt dài thở phào nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm.

Suy xét về việc vừa mới đụng tới yêu cầm, tiếp tục đi rất có khả năng sẽ gặp mặt phải yêu cầm, hắn tính ngày mai hẳn đi.

Một trận tiếng rống quái dị vang lên, cắt ngang suy nghĩ Vương Anh Kiệt.

"Yêu thú?"

Vương Anh Kiệt tâm niệm vừa động, đi đến thanh âm ngọn nguồn.

Không được quá lâu, hắn xuất hiện ở bên dưới một gốc cây dừa. Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, bờ cát phía trước cách hơn mấy trăm trượng, mấy chục con hải báo mình đầy rộng vẩy cá màu đen đang ở trên bờ cát phơi nắng, mấy con tiểu hải báo chơi cùng một chỗ với, phát ra từng đợt âm thanh quái dị.

"Trời cũng giúp ta, lại có thể gặp được một đám Mặc lân báo."

Sắc mặt Vương Anh Kiệt lộ vẻ vui mừng, mặc lân báo là một loại yêu thú cấp thấp, chất thịt ngon, da thú có thể lấy để chế tác phù triện.

Mặc lân báo trên bờ cát đều là yêu thú bậc một, Vương Anh Kiệt có thể diệt sát.

Loại này yêu thú có lực công kích không mạnh, nhưng nhát như chuột, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ chuồn mất.

Vương Anh Kiệt đi theo Vương Quý Dục liệp sát yêu thú, học không ít tiểu kĩ xảo diệt sát yêu thú. Đối phó loại yêu thú nhát như chuột này, phải dẫn chúng nó tới gò đất, mới dễ đối phó chúng nó. Nếu không thì khi hắn vừa lộ diện một cái thì sẽ lẩn vào trong biển ngay.

Hắn lấy ra bình sứ màu xanh lớn bằng một cái bàn tay, đánh vào một đạo pháp quyết, từng mảng nước lớn trào ra từ bên trong. Một đạo thanh quang bay ra, hóa thành một con thanh sắc lý ngư dài nửa trượng, thanh sắc lý ngư giãy loạn lên.

Hắn lấy ra một thanh phi đao, vạch trên người thanh sắc lý ngư vài vết máu, mang đến trên bờ cát.

Thanh sắc lý ngư ở trên bờ cát lật trái phải, dọa Mặc lân báo sợ hãi, chúng nó đều nhảy vào biển.

Nửa ngày trôi qua, Mặc lân báo vẫn chưa có xuất hiện, thân thể thanh lân ngư bị vô số cát dính vào, vẫn không nhúc nhích, mất máu quá nhiều nên đã chết.

Vương Anh Kiệt có chút đau lòng, thanh lân ngư này nếu mà bán đi được thì có thể bán hơn hai mươi khối linh thạch!

Hắn không lao ra, ghé vào đằng sau gốc cây dừa, lẳng lặng chờ đợi.

Không quá bao lâu, một con Mặc lân báo trồi lên mặt biển, về tới trên bờ cát, tiếp tục phơi nắng.

Hai con Mặc lân báo hình như phát hiện ra con thanh lân ngư đã chết, chạy tới gần thanh lân ngư.

Chúng nó ôm Thanh lân ngư cắn cắn hẳn lên, cũng tiếp đón đồng bạn lại đây hưởng dụng.

Một lát sau, mấy chục con Mặc lân báo vây lại xung quanh ăn con Thanh lân ngư.

Vương Anh Kiệt lấy ra hai tấm bạch sắc phù triện, hóa thành hai đạo bạch quang, đi thẳng đến chỗ Mặc lân báo.

Hai tiếng động trầm đục, hai đạo bạch quang đến trước mặt Mặc lân báo, chợt bạo liệt nổ ra, một mảng lớn bạch sắc hàn khí thấu xương tuôn ra, che kín toàn bộ thân thể Mặc lân báo. Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ kết băng thân thể chúng nó, biến thành khối băng. Nhưng rất nhanh, băng tầng liền vỡ vụn, chúng nó đều chạy xuống biển.

Đúng lúc này, mấy chục viên hạt giống màu xanh từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên bờ cát. Hạt giống rơi xuống đất liền mọc rễ nẩy mầm, biến thành mấy chục bụi gai màu xanh thô to, trói mấy chục con Mặc lân báo lên hẳn, Mặc lân báo giãy dụa kịch liệt, nhưng không có tác dụng gì.

Ngón tay Vương Anh Kiệt bắn ra, một đạo phi châm màu xanh nhạt bắn ra, đâm vào trong ánh mắt mặc lân báo, xuyên thủng đầu chúng nó.

Mấy chục con Mặc lân báo lục tục ngã xuống, thân thể không bị tổn thương nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận