Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6291: Thân phận Mộ Dung Nhất Long bại lộ

Xích Yến thành, một tòa trang viên yên tĩnh.

Mộ Dung Nhất Long, Mộ Dung Nhất Lỗi cùng Đỗ Yên ngồi ở trong đình đá, đang nói cái gì.

“Nhất Lỗi, ngươi lưu thủ Xích Yến thành, chúng ta đi Hô Lan sơn mạch một chuyến.”

Mộ Dung Nhất Long nói.

Hắn tính cùng Đỗ Yên đi Hô Lan sơn mạch một chuyến, từ trên tay Hỗn Độn thú lĩnh tài nguyên tu tiên. Nói thật, hắn chướng mắt chút đồ đó, nhưng hắn bây giờ không phải thân phận tự do, có điểm yếu ở trên tay Hỗn Độn thú, Hỗn Độn thú có lệnh, hắn không dám không theo.

Mộ Dung Nhất Lỗi gật gật đầu, đang muốn nói cái gì, trên mặt lộ vẻ thống khổ, phát ra một tiếng hét thảm, ngã vật xuống đất.

“Thuật nguyền rủa! Cứu ta.”

Mộ Dung Nhất Lỗi mở miệng hô, thân thể bắt đầu co giật.

“Thuật nguyền rủa!”

Mộ Dung Nhất Long và Đỗ Yên nhíu mày, bọn họ biết thuật nguyền rủa lợi hại, nhưng bọn họ không có phương pháp khắc chế.

Ngoài thân Mộ Dung Nhất Lỗi nở rộ hào quang màu vàng, một Nguyên Anh cỡ nhỏ diện mạo giống Mộ Dung Nhất Lỗi bay ra khỏi cơ thể, ngoài thân Nguyên Anh cỡ nhỏ trải rộng phù văn màu máu huyền ảo.

“Phốc” một tiếng vang trầm cất lên, một ngọn lửa màu máu bỗng dưng hiện lên, bao phủ Nguyên Anh của Mộ Dung Nhất Lỗi.

“Bỏ qua Nguyên Anh, thần hồn thoát ly ra.”

Mộ Dung Nhất Long phân phó.

Phù văn màu máu ngoài thân Nguyên Anh cỡ nhỏ rực sáng, mặt lộ vẻ thống khổ.

“Không được, không thoát ly được, Nguyền Rủa pháp tắc, nhất định là Vương gia làm...”

Nguyên Anh cỡ nhỏ còn chưa nói xong lời này, đã hóa thành tro bụi.

Sắc mặt Mộ Dung Nhất Long và Đỗ Yên trở nên rất khó coi, bọn họ từng thuê tu sĩ Vu tộc Kim Tiên kỳ nguyền rủa giết chết kẻ địch, bây giờ có người nguyền rủa giết chết Mộ Dung Nhất Lỗi.

Mộ Dung Nhất Lỗi chỉ là pháp tắc tiểu thành, cũng không có bảo vật khắc chế thuật nguyền rủa, trực tiếp bị nguyền rủa giết chết.

“Vương gia!”

Sắc mặt Mộ Dung Nhất Long xanh mét, Vương gia hiềm nghi rất lớn, cũng có năng lực này.

Đỗ Yên lấy ra một tấm pháp bàn màu đỏ, đánh vào một đạo pháp quyết, nhíu mày nói: “Chính Trà hậu nhân của Nhất Lỗi lọt vào tập kích, không rõ tung tích, xem ra đã gặp độc thủ.”

“Vương gia, thù này không báo, ta thề không làm người.”

Mộ Dung Nhất Long mặt đầy sát ý, khuôn mặt dữ tợn.

“Xem ra Vương gia đã nhằm vào chúng ta, chúng ta phải cẩn thận một chút mới được, cẩn thận không gặp sai lầm lớn.”

Đỗ Yên đề nghị.

Mộ Dung Nhất Long gật gật đầu, nói: “Chúng ta đi Hô Lan sơn mạch trước, mượn tay Hỗn Độn thú diệt trừ Vương gia.”

Xảy ra loại chuyện này, hắn sát ý càng nặng thêm, nhưng bằng vào lực lượng của hắn, muốn tiêu diệt Vương Trường Sinh quá mức miễn cưỡng, nếu là Hỗn Độn thú bằng lòng hỗ trợ, vậy là không còn gì tốt hơn.

Bọn họ thay đổi dung mạo, lặng lẽ rời khỏi Xích Yến thành.

---

Thanh Liên thành, Thanh Liên phong.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trong đình đá, đang nói chuyện phiếm.

Thôi Dao và Vương Xuyên Minh đi vào, Thôi Dao sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng nề.

“Lão tổ tông, cháu đã thành công làm phép, nguyền rủa giết chết Mộ Dung Nhất Lỗi.”

Thôi Dao báo cáo, giọng điệu vô lực.

Vì nguyền rủa giết chết Mộ Dung Nhất Lỗi, nàng tổn thất không ít nguyên khí, hai bên đều là pháp tắc tiểu thành, tu vi Mộ Dung Nhất Lỗi so với nàng còn hơn một tiểu cảnh giới, Thôi Dao nguyền rủa giết chết người này vẫn là rất cố sức.

“Ngươi xác định?”

Vương Trường Sinh hỏi.

“Chú thuật không bị cắt ngang, hắn tự nhiên không chạy thoát được, cháu thi triển là Đồng Tâm Diệt Anh Chú, chuyên môn nhằm vào Nguyên Anh của hắn, một khi thi pháp thành công, thần hồn hắn cũng không chạy thoát.”

Vẻ mặt Thôi Dao đầy tự tin.

“Không tệ, ghi ngươi một công, ngươi tổn thất không ít nguyên khí, đi lĩnh một ít tài nguyên tu tiên bổ sung nguyên khí, đừng để tổn thương căn cơ.”

Vương Trường Sinh khen, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Lão tổ tông, Mộ Dung Nhất Long đã rời khỏi Xích Yến thành, không biết muốn đi đâu.”

Thôi Dao báo cáo.

“Có thể biết hành tung cụ thể của hắn không?”

Vương Trường Sinh truy hỏi.

Thôi Dao gật gật đầu, nói: “Có thể, mời lão tổ tông đi theo cháu.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo Thôi Dao tới một quảng trường đá, trên quảng trường có một sa bàn thật lớn, có sơn có thủy, một số nơi có thành trì cỡ nhỏ, bên trên viết văn tự.

Có thể nhìn thấy một con bù nhìn đang chậm rãi di động, mục đích không rõ.

Trừ bồi dưỡng linh trùng, Vu tộc ở phương diện truy tung kẻ địch cũng rất lợi hại, công pháp bí thuật liên quan Vu tộc Vương gia đạt được, Thôi Dao đều có thể tùy tiện xem xét.

“Hắn hình như là di động tới Hô Lan sơn mạch, hắn đi Hô Lan sơn mạch làm gì? Chẳng lẽ là vì mạch khoáng Hỗn Nguyên Thạch cỡ nhỏ kia?”

Uông Như Yên nghi hoặc nói.

Mộ Dung Nhất Long là Kim Tiên đại viên mãn, pháp tắc đại thành, lại tu luyện thành chân linh đỉnh phong, thứ có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú không nhiều.

“Mặc kệ hắn đi Hô Lan sơn mạch làm gì, hắn đã dám rời khỏi Xích Yến thành, vậy thì diệt bọn hắn, chúng ta lập tức rời khỏi Thanh Liên thành. Thôi Dao, Xuyên Minh, các ngươi thủ ở chỗ này, giữ liên hệ, ta cần biết động hướng của Mộ Dung Nhất Long.”

Vương Trường Sinh phân phó, hắn muốn đi chặn giết Mộ Dung Nhất Long cùng Đỗ Yên, không còn hai người này, Mộ Dung gia không đủ gây sợ hãi.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Xuyên Minh và Thôi Dao lập tức đáp ứng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thay đổi dung mạo, truyền tống đến Đông Ly thành, sau đó rời Đông Ly thành, đi Hô Lan sơn mạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận